Chương 16

1.3K 115 33
                                    

Ba năm.

Ánh nắng gắt gao buổi ban trưa chiếu rọi xuống khắp nơi, làn gió hiu hiu man mát thổi nhẹ đến những nơi nó lướt qua khiến cho mọi người có thể nhanh chóng chìm mình vào một giấc ngủ ngon dưới bầu trời trưa nóng nực và chỉ có những cơn gió nhẹ cỏn con thổi qua như một thứ gì đó đang cố gắng ru ngủ bản thân những người dân đang nằm ngả người trong nhà mà hưởng thụ một ngày nghỉ thật tuyệt vời.

Ở ngoài đường hay những đồng lúa cũng chẳng thấy một bóng người nào đi ngang, lâu lâu chỉ thấy vài ba người lưa thưa đi nhanh chân để ra chợ mua một chút đồ. Bầu trời vẫn buông không khỏi cái nắng gắt ấy, cứ thế mà chiếu rọi đều hết cả cái làng nhỏ. Người dân trong làng đi dưới bầu trời gắt gao này chỉ biết xuýt xoa mà thầm mắng chửi cái nắng nóng cháy da lí nhí trong miệng.

"Úi chà, trời gì mà nắng nóng thế không biết."

Bà Phác ngồi dưới nhà bếp ở sau nhà, bà ngồi trên cái ghế nhỏ, một tay cầm cái quạt nhỏ mỏng, tay còn thì bà cầm một cái khăn nhỏ không ngừng lướt trên da để lau đi những giọt mồ hôi đang chảy nhễ nhại trên mặt và chảy xuống cổ của bà, miệng bà thì vẫn không ngừng than thở. Gương mặt nhăn nhó đầy mệt mỏi vì cái nắng nóng vẫn không ngừng chiếu rọi xuống, chỉ có vài cơn gió nhỏ thổi đến chẳng thế làm mát được bấy nhiêu. Bà đưa mắt nhìn bóng lưng của đứa con trai yêu quý của mình đang ngồi cạnh bên cái bếp củi nhỏ đang cháy bùng lửa nóng hừng hực, cậu ngồi đó canh giữ cái nồi thuốc đang sôi sùng sục kia mà chẳng hề lên tiếng nói lời nào.

"Trí Mân."

Bà Phác khe khẽ lên tiếng gọi lấy tên cậu. Nhưng Trí Mân nào có chú ý đến hay nghe thấy lời nào từ má của mình, cậu vẫn ngồi thẫn thờ ở bên cạnh bên cái bếp củi đang thổi hực cái hơi nóng lên làn da mịn màng, trắng nõn nà của cậu khiến cho làn da có hơi ửng đỏ lên vì nóng. Đôi mắt long lanh cứ run rinh nhìn đăm chiêu vào cái nồi thuốc nhỏ đang sôi sùng sục kia. Không thấy đứa con trai của mình trả lời hay lên tiếng gì, bà lại một lần nữa khẽ gọi lấy tên cậu.

"Mân!"

Nhận thấy cái thân hình của Trí Mân có hơi giật nhẹ. Cái đầu nhỏ của cậu từ từ nghiêng sang một bên để mắt có thể nhìn thấy bóng hình bà Phác đang không ngừng cầm quạt, quạt liên tục để xoa dịu đi cơn nóng nực. Ánh mắt đượm buồn lướt nhìn bà một cái, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào bà mà chẳng hề di chuyển tầm nhìn. Đôi môi đỏ mọng nhưng lại có chút khô khốc của cậu từ từ hé mở rồi mấp máy vài câu chữ lí nhí chỉ đủ bà Phác có thể nghe thấy được.

"Vâng?"

"Thuốc chín chưa con?"

"..Chín rồi ạ."

Cậu đưa mắt nhìn lại nồi thuốc rồi chắc nịch nói lên một câu ngắn gọn. Cậu khẽ khàng đứng dậy, cầm lấy hai cái khăn nhỏ trên tay rồi từ từ nhấc cái nồi thuốc nóng hổi kia lên. Cậu cẩn thận đổ số thuốc kia vào cái chén nhỏ cạnh bên, xong xuôi thì đặt chén thuốc ở trên cái bàn nhỏ để cho nó nguội đi rồi mới đem lên cho ông Phác. Hành động chẳng hề đi đôi với lời nói nào từ cậu khiến cho bà Phác chỉ biết lắc đầu nhẹ, gương mặt hiện ra một vẻ buồn không thôi, cậu đi lại lấy cái ghế nhỏ rồi đặt nó xuống cạnh bên chỗ của má mình đang ngồi rồi cậu cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh bên. Bà Phác đưa mắt nhìn đứa con trai yêu dấu, bà lại một lần nữa cất giọng lên nói.

KookMin | Cậu CảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ