Quý Tranh dùng phòng dành cho khách, phòng ngủ của Khương Cách nằm sát bên cạnh. Phòng của anh có ban công, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cảnh đêm trên đảo Đồng Sa. Căn phòng được trang trí đơn giản, đầy đủ tiện nghi, gọn gàng sạch sẽ.
Quý Tranh không mang theo quá nhiều đồ đạc, làm lính nhiều năm, anh đã quen với việc sống đơn giản, chỉ cần một túi du lịch thôi là đủ để đựng hành lý mang theo. Đồ dùng vệ sinh, quần áo sạch, ngoài ra còn có vài quyển sách tâm lý học.
Sắp xếp đồ đạc xong, Quý Tranh vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quý Tranh cầm một quyển sách lên định đọc, lại chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Lâm Dữ Bách.
Lấy điện thoại ra, khung tin nhắn với Lâm Dữ Bách vẫn còn dừng ở tin nhắn kia.
Quý Tranh không hẳn là yêu thích Khương Cách, anh chỉ biết đến cô mà thôi. Mặc dù quanh năm suốt tháng sống trong quân đội, nhưng anh cũng sẽ nhìn thấy vài bộ phim truyền hình và điện ảnh có cô đóng, ấn tượng về cô chỉ dừng lại ở mức một nữ minh tinh xinh đẹp. Cho đến khi thực sự tiếp xúc, anh mới phát hiện ra Khương Cách ngoài đời sinh động và chân thật hơn nhiều so với trong phim, nhất là sự việc tại quán bar hôm nay.
Nghĩ tới đây, Quý Tranh lại nhớ đến ánh mắt kiên định của cô khi nói chuyện. Cô không phải người dịu dàng, nhưng nếu ở bên cạnh cô sẽ phát hiện, cô có một trái tim rất mềm mại, chỉ là có gì đó đang đè nặng lên tâm trí cô, khiến cô trở nên sắc bén mà nhạy cảm.
Bất tri bất giác suy nghĩ quá nhiều, Quý Tranh trả lời tin nhắn.
Quý Tranh: Không phải, chỉ là tìm bừa việc gì đó để làm thôi.
Sau khi Lâm Dữ Bách rời khỏi đại viện quân đội, Quý Tranh rất thường xuyên nói chuyện với ông nội của Lâm Dữ Bách. Khác với đám con nhà giàu như Lâm Dữ Bách, Quý Tranh có xuất thân tốt, sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì lập tức được tuyển vào đại đội lính đặc công. Anh là lính đặc công xuất sắc nhất trong đội, từng tham gia vô số nhiệm vụ giữ gìn hòa bình và phòng chống ma túy, lập vô số chiến công, hiện tại mang quân hàm Trung tá, tương lai rộng mở. Quý Tranh khác hẳn bọn con nhà giàu như Lâm Dữ Bách, bọn họ nhờ hào quang của trưởng bối nên mới sáng chói, còn Quý Tranh, tự bản thân anh đã sáng chói.
Lúc trước Lâm Dữ Bách nghe ông mình nói, nửa năm trước Quý Tranh rời quân đội về Nam Thành. Vốn dĩ anh ta muốn đi gặp Quý Tranh, nhưng lại bị ông nội ngăn cản. Nửa năm trước Quý Tranh xảy ra chuyện trong lúc làm nhiệm vụ, lần này anh về Nam Thành để nghỉ ngơi, ông nội bảo anh ta đừng đi quấy rầy Quý Tranh.
Lâm Dữ Bách: A a a, chuyện hôm nay em đã nghe kể rồi, thằng nhóc Bạch Tông Quân ghen tuông nên mới gây sự với anh. Sau này nó mà dám làm phiền anh nữa, nếu anh ngại xử lý thì để em giải quyết nó.
Quý Tranh: Cậu ta và Khương Cách là người yêu à?
Lâm Dữ Bách: Không phải, Bạch Tông Quân một tháng đổi bạn giường ba lần, Khương Cách cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Đừng nhìn bộ dạng thanh cao của cô ta, scandal quy tắc ngầm của cô ta đầy rẫy. Cô ta vào nghề năm mười tám tuổi, còn chưa học xong cấp ba, không qua đào tạo chuyên nghiệp, có thể leo lên vị trí hiện tại, chắc chắn đã làm không ít việc bẩn thỉu. Chắc anh cũng không thể nào thích cô ta đâu, thân phận không xứng, ông nội Quý cũng sẽ không chấp nhận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Dịu dàng tận xương
RomanceKhương Cách mang vẻ đẹp lạnh lùng, tính tình lãnh đạm, là mỹ nhân băng giá nổi tiếng trong giới giải trí. Năm ấy cô ra mắt bằng một bức ảnh chụp cùng với báo hoa mai. Trong khung cảnh cát bụi đầy trời, dưới một gốc cây khô, thiếu nữ khoác tấm lụa đỏ...