Nguyên nhân mà anh ta đã đi rồi quay lại chính là lúc đã quẹo qua ngã rẽ hành lang bỗng sực nhớ cái móc khóa của chùm chìa khóa trong túi đồ trang điểm đặt trên bồn rửa tay.
Một con vịt màu vàng vừa xấu vừa cũ.
Là của Mộ Từ.
Cô vậy mà lại làm chuyện xấu hổ cùng với một tên bại hoại ở trong nhà vệ sinh.
"Mộ Từ!" Sắc mặt Cố Trạch khó coi, cơn giận khó kìm nén, nhìn chòng chọc vào cánh cửa đó, "Anh nói lại lần nữa, em ra đây mau!"
Mộ Từ vừa mới trải qua một đợt cao trào ngoài ý muốn, hai chân mềm đến mức đứng không vững.
Tuy rằng cô không đoán ra được suy nghĩ của Thẩm Như Quy nhưng nhất định là anh không muốn cô sống yên thân.
Dù sao anh ta cũng có mặt ở đây, vậy thì mọi người cũng nhau bẽ mặt đi.
"Uhm... Đừng đâm vào nữa." Mộ Từ rêи ɾỉ xin tha, đưa đầu lưỡi liếm chỗ hầu kết của đàn ông, như đang lấy lòng.Xúc cảm mềm mại làm cho Thẩm Như Quy ngây người trong chốc lát, anh cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp của cô ướt dầm dề, sáng lấp lánh phản chiếu ngũ quan của anh.
Bên trong không ngừng phát ra động tĩnh, Cố Trạch đứng bên ngoài tấm chắn như bị đông cứng người, lọt vào tai anh là tiếng nức nở mị hoặc nũng nịu của cô, dường như châm lên một ngòi lửa.
"Mộ! Từ!"
Giọng nói càng nặng nề hơn, giống như muốn đá văng cánh cửa
Lần này đúng là đã đùa dai, Thẩm Như Quy cầm đầu, anh cởϊ áσ vest, đem hai ống tay áo cột vào trên eo Mộ Từ, thắt nút lại, cởi dải lụa hồng đang cột cổ tay cô ra.
Bộ sườn xám của cô bị đứt hai cái cúc, chỗ ngực rộng mở, áσ ɭóŧ màu đen ôm lấy hai bầu ngực mềm mại, da ngực trắng đến lóa mắt.
Thẩm Như Quy thong thả xoa vết hằn trên cổ tay cô lúc nãy, đồng thời cúi đầu xuống để lại một loạt dấu dâu tây mới mẻ trên ngực cô."Kích thích không?" Anh thấp giọng cười.
Nếu có thể Mộ Từ sẽ không chút do dự mà tát anh một cái.
Nếu cô mở miệng thì tất nhiên sẽ bị anh sỉ vả, vậy thôi đành nhắm mắt giả chết.
"Dựa vào người tôi." Thẩm Như Quy ôm vòng eo mảnh khảnh của Mộ Từ.
"Cạch" một tiếng, anh mở khóa cửa ra.
Ngoài cửa, động tác của Cố Trạch đột nhiên im bặt, anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của Mộ Từ, nhìn lên một chút nữa là đối diện với gương mặt của Thẩm Như Quy đang ôm Mộ Từ.
Có mùi thuốc súng vang lên trong vô hình.
Sau hai giây, anh ta thu lại cái chân dài.
Cánh tay rũ ở bên hông đang nắm lại thành quyền, chỗ khớp xương hơi rách da.
"Thì ra là ông chủ Thẩm." Cố Trạch không chút cảm tình, "Ở chỗ như thế này đúng là có tình thú mà."
Thẩm Như Quy khẽ cong môi cười, cánh tay đặt bên hông Mộ Từ chậm rãi vuốt ve.Anh nói, "Cô gái nhỏ thích làm càn, cùng cô ấy chơi một chút."
Giờ phút này Mộ Từ so với những danh xưng đê tiện, hồ ly tinh xinh đẹp gì đó cũng không khác gì mấy, gần như là dán lên người Thẩm Như Quy, ở chỗ mà người khác không nhìn thấy được thầm trợn trắng mắt.
Chơi cái con mọe anh!
Cái đồ súc sinh không bằng cả chó!
"Tôi có chuyện muốn nói với Mộ Từ, cảm phiền ông chủ Thẩm đây nhường một chút." Cố Trạch trực tiếp mở miệng.
"Không tiện."Đuôi mắt Thẩm Như Quy như đang cố giấu ý cười, hơi thở thêm vào phần lạnh lùng trầm tĩnh, "Tổng giám đốc Cố đây, lúc trước để xóa bỏ hiềm khích đã nói như thế nào, bây giờ Mộ Từ là của tôi, không cần tôi phải nhắc nhở anh chứ?"
Cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Cố Trạch cứng lại.
Mộ Từ bị Thẩm Như Quy chặn ngang người bế lên, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong cổ anh, tránh khuất tầm mắt xung quanh, cô vô cùng xấu hổ dí sát vào trong ngực anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mê muội
FanfictionTác giả: A Tư Thất Lâm Thể loại: 18+, 1Vs1, Cao H, Cường thủ hào đoạt, Điên cuồng - độc chiếm - biến thái, H văn - Thịt văn, Hắc bang, HE, Ngôn tình, Ngược, Sắc, Showbiz, Hiện đại, Nam cường, Ngọt, Sủng, Tâm lý, Thâm tình, Tổng chương: 74 Tình trạng...