Chương 40: Móc hầu bao

842 16 0
                                    

"Ý của công ty là mày không cần công khai đưa ra đáp án chính xác đâu." Phương Phương nói:

"Bây giờ các phóng viên đều chờ ở cửa của đoàn phim mỗi ngày, tổng giám đốc Cố sẽ đến đón mày. Đến lúc đó cho bọn họ chụp mấy tấm ảnh là được."

Đối với diễn viên nữ, chỉ khi tác phẩm và sự yêu thích đều đi lên mới là chân chính nổi tiếng, nếu không cũng chỉ ngắn ngủi như bông hoa sớm nở tối tàn.

《 Trường Tương Tư 》vẫn còn một cảnh diễn lớn, điều này mới quan trọng hơn là sự tai tiếng.

Gây dựng sự nghiệp là trên hết.

Phương Phương tận tình khuyên bảo nửa ngày, Mộ Từ mới mím môi cười cười: "Mày cho rằng, Cố Trạch thật sự yêu tao hả?"

Thẩm Như Quy đối xử với Cố Sanh như vậy, Cố Trạch làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Anh ta chỉ đang... muốn lợi dụng cô.

"Tiểu Từ... mày không phải định phủ nhận tình cảm và đánh vào mặt tổng giám đốc Cố chứ?" Phương Phương mở to hai mắt, vô cùng hoảng sợ, sợ tới mức Mộ Từ trực tiếp nghẹn họng:

"Mày không muốn lăn lộn trong ngành giải trí nữa hả? Cố Sanh ngầm giở trò đã có thể đè đầu mày ở tuyến mười tám suốt hai năm khiến mày bò cũng không đi lên được, huống chi là tổng giám đốc Cố, lòng tự trọng của một người đàn ông là không thể chạm tới, đặc biệt là tổng giám đốc Cố vốn chỉ có thể nhìn từ xa, nếu mày khiêu khích anh ta thì thật sự xong rồi. Anh ta dẫm chết mày đơn giản như thể chơi với bùn."

"À không." Mộ Từ tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt: "Tao lại không phải kẻ ngốc."

"Vậy mày..."

"Tình yêu nhiều khi khiến mệt mỏi, vẫn là tiền tốt hơn. Nếu anh ta muốn diễn, tao sẽ diễn cùng anh ta. Anh ta có thể lợi dụng tao thì tao cũng có thể lợi dụng anh ta. Dù sao, anh ta nợ tao trước, không ai nợ ai."

Mộ Từ bị bệnh một trận này, cả người đều thông suốt.

Làm sao nhìn thấu được lòng người?

Phương Phương lộ vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi, vừa định nói cái gì, lại cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, kết quả vừa quay đầu lại thì thình lình đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Lục Xuyên.

Phía hành lang đối diện, Lục Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Từ, chỉ sau một giây lập tức quay mặt đi chỗ khác tiếp tục nói chuyện với trợ lý bên cạnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mộ Từ đang muốn chào hỏi, đạo diễn Lục lại trực tiếp lướt qua luôn rồi.

"Con mẹ nó, hù chết tao!" Phương Phương há mồm thở dốc, có ảo giác vừa sống sót sau tai nạn.

Cô ấy híp mắt nhìn Mộ Từ: "Đạo diễn Lục có phải... Có phải là đã nhắm trùng mày không? Tiểu Từ, gần đây mày có số đào hoa đấy. Đầu tiên là tình cũ hồi tâm chuyển ý, sau là đạo diễn Lục, cây vạn tuế vạn năm lặng lẽ nở hoa. Ôi, đúng rồi , còn có ba ba kim chủ của mày liên tục đập tiền qua cửa sổ đoàn phim..."

Mộ Từ trợn to mắt không nói lên nói, đeo tai nghe rồi trở lại phim trường.

5 giờ sáng, tất cả mọi người đều mệt không chịu được, ngáp ngắn ngáp dài liên tục, Mộ Từ lo sợ chính mình mệt rã rời sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim nên không uống thuốc, nhưng chịu đựng lâu cũng có chút hơi đau đầu, tranh thủ nghỉ ngơi vài phút ra ngoài hít thở không khí, hóng gió lạnh cho tỉnh táo một chút.

Cố Sanh đang ở đoàn phim bên cạnh để quay một bộ phim truyền hình IP lớn, cô ta vừa tới, theo sau là sáu bảy người trợ lý, phô trương vô cùng lớn giống như công chúa đi du lịch.

Cô Trạch lái xe đưa cô ta đến.

Mộ Từ thổi ly cà phê còn nóng, vô tình lại phải đối mặt với một chậu máu chó từ trên trời rơi xuống.

"Sanh Nhi, em vào trước đi." Cố Trạch mở cửa xe ra rồi xuống xe.

Mê muộiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ