Chương 37

331 22 1
                                    

Chuyện lên núi bắt chồn là một ẩn số, Ôn Hân căn bản không nghĩ tới sẽ cùng anh bắt được con chồn nào, hơn nữa cho dù thật sự may mắn bắt được một con, khó bảo đảm sẽ không có những con chồn khác xuống núi trộm gà, cho nên căn bản đây là một chuyện không có ý nghĩa gì! Sau tất cả, cô chỉ muốn đi lên núi để ngắm mặt trăng trên núi.

Nhưng Triệu Thắng Quân lại coi chuyện như cái rắm này là một chuyện lớn, biết Ôn Hân muốn cùng anh lên núi bắt chồn, hưng phấn không kiềm chế được, tay chân nhảy dựng lên chạy đi nói là muốn về nhà lấy dụng cụ, bảo Ôn Hân chờ anh một lát.

Ôn Hân vốn tưởng rằng thứ anh mang theo chính là một ít kẹp tự chế để bắt thú gì đó, không nghĩ tới anh trang bị đầy đủ túi xách còn dắt theo một con chó nhỏ tới.

Đi tới gần phía trước, con chó nhỏ nhe răng sủa chạy về phía Ôn Hân, so với Triệu Thắng Quân chạy còn nhanh hơn. Ôn Hân nghiêng người một cái, cũng may Triệu Thắng Quân cầm theo một sợi xích chó, giữ chặt nó không cho xông về phía trước, thuần thục ra lệnh cho chó nhỏ, "Bảo nhĩ đừng sủa! Ngồi xuống! ”
Chó nhỏ kia nghe mệnh lệnh của Triệu Thắng Quân lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Triệu Thắng Quân, có vẻ rất nghe lời, không còn bộ dáng chó cậy chủ vừa rồi.

"Hắc hắc, cô không cần sợ, nó không cắn người." Triệu Thắng Quân nhiệt tình giới thiệu cho Ôn Hân con đồng bọn cùng lên núi này.

"Ôn Hân nhìn con chó nhỏ nông thôn đang ngồi xổm trên mặt đất, đầu lưỡi không ngừng thè ra thở dốc, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông cùng con chó nhỏ đều ngốc nghếch như nhau đều nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, "anh muốn dẫn chó lên núi?"

Triệu Thắng Quân thân mật vỗ vỗ đầu con chó nhỏ, nhưng đôi mắt tròn xoe của con chó nhỏ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Ôn Hân, " cô đừng xem thường nó, nó rất thông minh, tuy rằng không phải cảnh khuyển, nhưng trong thôn mất cái gì, nó chỉ cần ngửi qua nhất định có thể tìm được. ”

"Tên nó là gì?" Ôn Hân trước kia học trường cảnh sát, đối với tác dụng của cảnh khuyển đương nhiên không xa lạ, bất quá giống chó cỏ này thật sự kém xa chó chăn cừu quá nhiều, Ôn Hân nghiêm trọng hoài nghi năng lực của con chó cỏ này.
" Bảo Nhĩ, cái tên ta đặt cho nó chính là Bảo Nhĩ của Kim Sát Nha Bảo Nhĩ." Triệu Thắng Quân có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, dù sao cô gái nhỏ trước mắt chính là người trong thành phố, anh cũng phải tỏ vẻ một chút rằng anh cũng đã đọc qua sách!

" Kim Sát Nha Bảo Nhĩ?" Ôn Hân ngoài ý muốn tên của chú chó nhỏ này lại còn có xuất xứ, ngay từ đầu cô nghe còn tưởng rằng là Bảo Nhi Bối Nhi Ức hoặc là Đại Hoàng Vượng Tài các loại.

Triệu Thắng Quân liên tục gật đầu, cười càng vui vẻ, "Đúng, cô là thanh niên trí thức, cô cũng đã xem qua ha~"

Ôn Hân cười cười, " Nếu Bảo Nhĩ Kha Nhĩ biết anh lấy tên ông ấy đặt cho tên con chó, chắc ông ấy tức giận bò ra khỏi sách mất! ”

Triệu Thắng Quân cười sờ sờ đầu chú chó nhỏ, "Ông ấy bò ra nếu nhìn thấy sức thông minh của Bảo Nhĩ, nhất định cũng sẽ đồng ý. ”

Người này còn rất biết nói chuyện, Ôn Hân bị anh nói cho bật cười.
Triệu Thắng Quân nhìn thoáng qua Ôn Hân, lại kéo dây xích chó, "Đi, Bối Nhĩ, hãy để cho bọn họ thấy mày lợi hại như thế nào đi."

Ấm Áp Nhỏ Những Năm 1970 [ Xuyên sách]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ