Trên đường vào trấn, Vương Đại Lực ở trên xe lừa hưng phấn bắt chuyện với Ôn Hân, Triệu Cẩm Trình cũng thỉnh thoảng gia nhập thảo luận, chỉ có một mình Triệu Thắng Quân trong lòng không được tự nhiên, yên lặng lái xe một câu cũng không nói.
Dọc theo đường đi có rất người nhiều, sáng sớm còn chưa nói chuyện rõ ràng với đối tượng nhỏ nhà mình, cho đến khi vào thị trấn, thừa dịp Triệu Cẩm Trình đi sắp xếp xe cộ, Triệu Thắng Quân tìm cớ đẩy Vương Đại Lực đang nhìn đối tượng nhà mình chằm chằm như hổ rình mồi kia, lúc này mới tìm được cơ hội ở một mình với đối tượng nhỏ của mình.
Triệu Thắng Quân nhìn trái nhìn phải, thấy không còn người, lúc này mới cúi đầu nhìn Ôn Hân, "Vết thương kia của em đã tốt chưa? Em có mang theo thuốc không? Em có bôi thuốc vào buổi sáng không? ”
Ôn Hân vốn tưởng rằng anh muốn nói lời chia tay với mình, không nghĩ tới tên này còn nhớ thương tích nhỏ kia, Ôn Hân đáng thương vươn cánh tay mình ra trước mặt anh, ủy khuất nói: "Một chút cũng không tốt, anh xem."
Triệu Thắng Quân vừa nghe giọng điệu này của Ôn Hân, lập tức khẩn trương cau mày nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn của cô, cẩn thận quan sát qua, rõ ràng đã tốt hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang cười của cô gái nhỏ kia, anh liền biết cô lại đang trêu chọc anh, anh liếm liếm môi, không được tự nhiên quay đầu nhìn sang hai bên, " sắp khỏi rồi, em bôi thuốc thật tốt, tất nhiên sẽ không để lại sẹo, không cần lo lắng, Còn nữa em không cần... Tùy tiện xắn tay áo cho đàn ông xem! Điều này là không tốt. ”" Không tốt mà anh còn nhìn thời gian dài như vậy?" Ôn Hân buông tay áo xuống, nói với anh.
Triệu Thắng Quân không được tự nhiên ho khan hai tiếng, anh nói không lại Ôn Hân, vì thế đổi đề tài khác. Từ trong túi lấy ra hai tờ đại đoàn kết, đưa cho đối tượng nhỏ của mình, " trên đường mang theo cho em. ”
Ôn Hân nhìn thấy hai tờ tiền kia, giương mắt nhìn anh một cái, anh ra tay rất hào phóng nha, lần trước mẹ Ôn Hân cũng chỉ gửi cho cô ba mươi tệ, hơn nữa như vậy cũng coi như nhiều rồi.
"Anh lấy tiền ở đâu ra?"
"Cho em thì em cứ cầm, nhà nghèo giàu đường, trên đường muốn mua cái gì thì mua, không cần không nỡ tiêu." Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân chậm chạp không nhận tiền, liền xoay người nhét vào trong ba lô bên cạnh Ôn Hân.
"Chỉ có hai mươi đồng còn có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó?" Ôn Hân cố ý trêu chọc anh.Nhưng không nghĩ tới anh không biết đùa, nghe Ôn Hân nói thân hình chậm lại, lập tức bắt đầu ở trong túi mò mẫm những tờ tiền khác, Ôn Hân không nghĩ tới anh lại thẳng thắn như vậy, thật đúng là cho rằng cô hướng tới anh đòi tiền sao, nên vội vàng đi lên giữ chặt anh, " anh làm gì đó? Em đùa anh đấy. ”
Nhưng Triệu Thắng Quân mới mặc kệ những thứ đó, mò mẫm hết tiền trong túi ra, thật sự không để ý đến Ôn Hân ngăn cản, toàn bộ đều lấy nhét vào trong túi của Ôn Hân, Ôn Hân không cần, nhưng động tác của anh rất nhanh, nhét vào túi thấy Ôn Hân ngăn cản liền giơ túi lên đỉnh đầu, Ôn Hân vóc người thấp hơn anh nhiều, giơ tay ra làm sao cũng không tiếp được.
" Đừng nháo nữa, tiền đều đưa cho em rồi, trong lòng anh mới hơi yên tâm một chút!" Triệu Thắng Quân cúi đầu nhìn Ôn Hân, lời này vừa nói ra, lúc này trong mắt mới toát ra một chút không nỡ rời xa cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ấm Áp Nhỏ Những Năm 1970 [ Xuyên sách]
HumorTác giả: Đường đường hải đường Thể loại: Điền văn Số chương: 131 Editor: Liz Văn án: Ôn Hân phát hiện mình xuyên vào một quyển niên đại văn, còn là một nữ phụ tâm cơ vừa đáng sợ vừa đáng thương. nhìn đi nhìn lại vẫn là ...ưm.. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~...