Chương 19

341 33 147
                                    

Lục Vi Tầm đưa mắt nhìn Từ Tấn lau vội nước mắt bước ra mở cửa, vọng vào tai hắn là giọng nói lo lắng của cô gái kia. Cô ấy gấp gáp hỏi sao trên người ba của Si Mê dính nhiều máu vậy, tiếp đó là một đoạn hội thoại hắn không nghe thấy được, chỉ biết theo bản năng chạy nhanh đến hất bàn tay cô ấy khỏi người cậu.

Từ Tấn thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh đã chắn ngang người hắn, che lại tầm mắt cô gái kia "Anne dẫn Si Mê vào trong giúp anh đi, bạn anh bị thương, dùng phòng khách một chút."

Lục Vi Tầm cũng không chào hỏi câu nào còn trừng mắt nhìn cô ấy dắt một con Samoyed vào trong, bộ dáng cực kỳ tức giận pha lẫn cảnh cáo. Hắn bắt đầu tựa lưng vào tường ôm ngực thở hổn hển nhưng âm thanh phát ra không lớn không nhỏ, phải là vừa vặn lọt vào tai người kia "Lúc nãy chạy nhanh đột nhiên anh mệt quá vợ ơi."

"Anh chạy ra đây làm gì vậy, đã bảo ngồi yên trong đó rồi."

"Vợ ơi đừng mắng anh được không, bây giờ anh lên ghế ngồi không dám bước xuống nữa."

Hắn giữ nguyên dáng người khúm núm, biểu cảm cắn môi cúi nhẹ cằm và hàng lông mày hình lưỡi liềm uỷ khuất mỗi lần cậu nhìn đến, sinh động tới nỗi làm người ta muốn lớn giọng cũng không nỡ. Từ Tấn bảo đi thì hắn đi bảo ngồi thì hắn ngồi, cậu không hỏi những vết thương này ở đâu mà có, hắn cũng không đề cập cô gái kia là ai. Bất an rằng chỉ cần một bức màn bị vén mở, một sự thật được bày ra ánh sáng thì hiện thực huyễn hoặc êm đềm này sẽ vỡ nát.

Sợ hãi vẫn không ngừng bóp nghẹt họ.

Từ Tấn chạm đầu ngón tay vào từng vết sẹo mới cũ chồng chất, có cái thẳng lối ngay hàng có cái nghệch ngoạc như nét vẽ trẻ con, bần thần tưởng tượng đến lý do vì sao nó hình thành. Cậu che đậy vết thương giúp hắn như giấu đi những vết rạch nát trong lòng, cài lại nút áo phẳng phiu tựa khoá kín tất cả, ngẩng đôi mắt kéo mây đen xám xịt nhìn hắn.

"Anh....."

"Khụ khụ khụ!!!" Lục Vi Tầm ngã người ra ghế không ngừng ho sặc sụa "Anh khó thở quá, tay đau, chân đau, bụng đau, ngực đau."

"Lúc nãy còn không sao mà, đi bệnh viện, chờ em gọi xe cấp cứu."

"Không cần đâu." Hắn ôm lấy cánh tay cậu đặt lên ngực mình, mắt thiêm thiếp hết khép rồi lại mở "Bệnh của người già cô đơn thôi."

Thấy Từ Tấn không trả lời Lục Vi Tầm rên hừ hừ mấy tiếng rồi chầm chậm nhích sát tới người cậu, choàng tay qua eo áp mặt vào "Ưm...dễ chịu lắm, không đau nữa, không đau chút nào."

"Anh...."

"Vợ ơiiii! Anh ngủ lại đây được không, anh sợ đau lắm."

"Không ở gần em sẽ lại đau đó. Đau tay, đau chân, đau bụng, đau ngực...đau tim."

"Vợ ơiiii...."

Từ Tấn nén tiếng thở hắt.

Trong nhà còn một căn phòng trên gác mái không có người ở, Lục Vi Tầm yếu ớt dựa vào người Từ Tấn để cậu dìu lên, lúc nằm xuống giường hắn vẫn níu chặt tay cậu không ngừng long lanh khoé mắt. Lục Vi Tầm ba mươi lăm tuổi mới bắt đầu run rẩy trước thế giới, hắn kể ra một tràng rằng mình sợ bóng tối, sợ một mình, sợ côn trùng, sợ chuột,...cần có người ở bên.

[Tầm Tấn] - Dây bịt mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ