Chương 7

292 37 70
                                    

Ngày hôm sau Từ Tấn đến công ty thì bắt đầu phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng cũng không chịu gọi bác sĩ tới khám. Bản hợp đồng bị huỷ bỏ với Đoàn Thị khiến khối lượng công việc vốn đã nhiều giờ lại tăng thêm gấp bội, cậu vừa phải tìm thương vụ mới vừa phải gặp gỡ đối tác cũ, không dư ra một phút nào dành cho bản thân. Thư kí Tiết mang đến cho cậu một ly sữa ấm, Từ Tấn không uống chỉ liếc mắt nhìn màn hình camera rồi cúi đầu tiếp tục công việc.

"Đồ đã mang tới chưa?"

"Mang tới rồi thưa chủ tịch." Thư kí Tiết chỉ vào túi đồ để trên bàn "Lát nữa tôi giúp chủ tịch rửa sạch, nhưng mà...hôm nay ông chủ Lục uống sữa bí đỏ nên tôi đã mua cùng loại đến cho cậu."

Từ Tấn nghe đến đây cũng không có phản ứng gì, chờ thư kí Tiết ra khỏi phòng mới đưa ly sữa lên môi uống hết. Không phải lúc nào rác từ phòng Lục Vi Tầm vứt ra đều nhận dạng được là loại gì nhưng hễ biết được cậu sẽ muốn ngay lập tức dùng loại đó, kể cả hộp đũa muỗng sử dụng một lần khi mang về nhà Từ Tấn cũng sẽ dùng lại.

Cuồng si cũng được, chỉ cần thoả mãn nỗi khao khát nhớ nhung trong lòng cậu là đủ rồi.

Liền mấy ngày tiếp theo Từ Tấn rời công ty đều vào tối muộn, ăn qua loa vài thứ cho rằng giống Lục Vi Tầm rồi chạy đến ngắm nhìn ban công phòng hắn. Môi trường sống của hắn hiện tại không giống trước đây, những lời đồn đại về một kẻ lạ mặt hay xuất hiện vào đêm khuya phía dưới chung cư vài lần khiến cậu bị bảo vệ mời rời khỏi. Sau đó Từ Tấn tìm được một khách sạn cách hai ngã rẽ, chờ đến khoảng bốn năm giờ thì một mình đi bộ men theo công viên hoà vào dòng người tập thể dục buổi sáng. Tuy chỉ được gần hắn trong chốc lát nhưng đối với cậu bấy nhiêu là đủ rồi.

Cậu biết nếu để câu chuyện về mình lan rộng có thể sẽ đến tai Lục Vi Tầm, chỉ làm hắn càng thêm chán ghét hoặc tệ hơn là chuyển đi đến một nơi cậu không tìm được. Thật sự như vậy Từ Tấn sẽ phát điên mất.

Chợt khung cảnh trước mắt cậu lung lay nghiêng ngã, Từ Tấn chống tay tựa vào thân cây gượng người đứng dậy. Cơn đau đầu dạo này ngày càng nặng hơn, thuốc Lâm Thâm đưa cho cách vài hôm là hết, cậu cũng không có thời gian đến phòng khám xem lại bệnh tình. Từ Tấn đưa tay xoa xoa thái dương, cố trở về xe uống hết phần thuốc cuối cùng. Cậu lái xe rời khỏi tầng hầm chạy về hướng phòng khám của Lâm Thâm, có lẽ cơ thể sắp không còn khả năng chống chịu nữa rồi.

Đoạn đường trước mắt Từ Tấn dần trở nên mờ ảo, đến vô lăng dưới bàn tay cũng không còn rõ hình dạng, cậu cứ thế gục đầu chìm vào ảo mộng. Trong giấc mơ cậu thấy Từ Tư đang ngồi bên sân chơi cùng Lục Vi Tầm, cậu nhóc mới vừa mọc răng thấy gì cũng đòi đưa vào miệng. Lục Vi Tầm rất cưng chiều Từ Tư, mua mỗi món một ít bày ra sân cho cậu nhóc nghịch, ngậm một cái rồi vứt ra hắn còn khen giỏi. Duy chỉ có phần kẹo hồ lô đỏ tròn bóng loáng là giấu trong túi áo, bị cậu nhóc kéo làm rơi xuống thì vội vã nhặt lại cất đi.

Từ Tư thấy lạ thì cứ đến bên chân hắn giật giật túi áo đòi ăn món ngon trong hộp. Lục Vi Tầm bế lên vừa xoa vừa dỗ, nhìn khuôn mặt nhỏ mếu máo không biết làm thế nào liền đặt cậu lên vai chơi trò tàu lượn, chạy quanh sân vườn mấy vòng mệt bở hơi tai mới khiến cậu nhóc quên được. Lúc này Từ Tấn vừa đi học về nhìn thấy hai người ôm nhau cười sằng sặc thì không nói tiếng nào đi thẳng vào nhà, Lục Vi Tầm chạy theo đưa Từ Tư cho bảo mẫu rồi lén lén lút lút cho cậu hộp kẹo.

[Tầm Tấn] - Dây bịt mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ