Chương 22

264 28 59
                                    

Từ Tấn và Lục Vi Tầm ở lại Mexico hai tháng thì quyết định trở về đại lục, công việc kinh doanh không thể cứ mãi nhờ vào mẹ cậu mà Từ Tấn cũng nhớ cuộc sống ở quê nhà. Ngày ra sân bay Si Mê tiễn đến tận cổng ga, hát một khúc đoạn trường làm Từ Tấn khóc tới khi máy bay cất cánh vẫn không thể dừng.

Lục Vi Tầm ôm người dỗ dành suốt mấy tiếng không rời vòng tay, nhìn cậu nằm trong ngực mình không thôi nhập nhoè nước mắt mà đau lòng tột độ. Từ Tấn là tâm can bảo bối của hắn, cậu buồn bã như vậy thân là người yêu làm sao chịu được. Hắn cúi đầu ghé vào mặt nhỏ đang giấu đầu mũi ửng hồng trong nón áo hoodie "Gâu gâu!"

Từ Tấn không có phản ứng.

"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

Lục Vi Tầm tủi thân, em ấy không thèm để ý đến mình "Ẳng ẳng...ẳng...."

Hắn thấy môi xinh cong lên liền hào hứng hát hẳn theo giai điệu bài Sweet "Gâu gầu gâu gâu gầu gâu gâu gầu gâu gấu! Ắng ắng ăng ăng ăng ằng ắng ằng...!"

Từ Tấn cười càng sâu hắn hát càng hăng.

"Mẹ ơi có cún, có con cún đang ứ ứ đó con muốn xem cún ứ ứ."

Người mẹ xoay mặt con trai sang phía mình "Không phải cún đâu con mau ngủ đi."

"Con muốn xem cún, có con cún ứ ứ thật mà."

Từ Tấn lau sạch nước mắt lấy một que kẹo trong túi rồi ló người sang ghế đôi bên cạnh đưa cho cậu nhóc, cười hì hì "Con ăn kẹo nhé, cún này dễ xấu hổ lắm không xem được đâu, kẹo siêu ngon luôn đó."

Cậu bé gật gật đầu vươn tay nhận kẹo "Cảm ơn chú!"

"Nhưng cún của chú đang hát chứ không phải ứ ứ đâu, thiên tài âm nhạc giới cún đó."

Từ Tấn nén cười quay trở lại ghế lập tức bị hắn đè vào góc được tấm chắn che khuất, nhìn vào mắt cậu lại gâu gâu ẳng ẳng thêm một bài. Từ Tấn cười khúc khích nhéo mũi hắn, cái mũi vừa to vừa cao này làm hắn càng thêm đáng yêu trong mắt cậu "Không sợ bé con kia đòi qua xem cún hay sao mà còn hát?"

"Khắp trời đất này vợ là trên hết, có được nụ cười của người đẹp thì sợ gì."

"Ngọt miệng."

"Vợ ơi, anh là con cún của em, em muốn anh làm gì cũng được nhưng em đừng khóc nữa, anh đau lòng." Hắn nắm bàn tay cậu đặt lên ngực trái, lông mày cong thành hình lưỡi liềm "Đau ở đây nè."

Từ Tấn rướn người hôn lên chỗ hắn cầm tay, xoa xoa tóc hắn "Cún con ngoan, chủ nhân hôn lên trái tim em rồi đừng đau lòng nữa. Không buồn, không khóc nữa, trong mắt chỉ có một con cún bự là em thôi."

"Ưmmm...."

Trên băng ghế dài sau tấm chắn chia cắt hai người với xung quanh, bên cửa sổ lấp lánh trời sao sáng tỏ, họ hôn nhau, thật nhẹ thật khẽ.

Hai người trở về căn nhà khắp mọi ngõ ngách đã bị bụi phủ mờ một lớp của mình, nhưng mọi thứ vẫn như chưa từng thay đổi. Từ Tấn ngôi xuống sô pha được Lục Vi Tầm dọn sạch, uống một ngụm nước mát nghe hắn í ới gọi điện thoại bảo sao người dọn dẹp vẫn chưa tới, nâng mắt nhìn xung quanh. Nếu không có dấu vết thời gian này cậu có lẽ những tưởng hai năm qua chỉ là một giấc mơ, Từ Tấn vẫn ở đây, hiện hữu trong căn nhà của họ.

[Tầm Tấn] - Dây bịt mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ