Chương 12

301 36 126
                                    

Cuộc thi diễn ra tại một nhà hàng lớn, trước giờ thi đấu hai tiếng đã có rất nhiều phóng viên cùng người hâm mộ đến chờ sẵn trước cửa. Ánh flash máy ảnh cùng băng rôn, bảng điện tử đầy màu sắc lướt qua đáy mắt Lục Vi Tầm, hào nhoáng lộng lẫy, hắn biết không thứ gì là dành cho mình. Ngày hắn thua cuộc và lúc Lục thị giải thể, tất cả những thứ tưởng chừng đã từng thuộc về hắn chỉ còn lại bóng lưng xa khuất.

Đèn tắt, người đi.

Lục Vi Tầm là kẻ thua cuộc cố vẫy vùng trong vũng nước đục hòng tìm lại ánh hào quang, hết thảy đều coi thường hắn.

"Lục Vi Tầm! Lục Vi Tầm! Lục Vi Tầm vô địch!"

Hắn bất ngờ nhìn thấy một nhóm người giơ cao ảnh và tên mình phía dưới sân khấu, được chỉ đạo bởi một thanh niên che kín mặt, nón và áo thun mặc trên người đều in hình hắn. Người nọ vừa cầm cờ vừa ra dấu bắt nhịp cho cả nhóm hô hào khẩu hiệu Lục Vi Tầm vô địch, hệt như trưởng fanclub.

Lục Vi Tầm suýt chút thì phì cười trên sân khấu, thì ra đây là nguyên nhân chủ tịch Từ đáng kính viện cớ không đến cùng lúc với hắn. Nhóm người này cũng không biết được cậu trả cho bao nhiêu tiền, cứ hô hào như hâm mộ hắn thật, càng hô càng nhiệt huyết hơn. Hắn cũng rất hợp tác tỏ ra là thần tượng thân thiện, vẫy tay đá mắt với trưởng fanclub để đáp lại.

Cuộc thi bắt đầu, Lục Vi Tầm bước dọc chiếc bàn dài đặt chính giữa sân khấu đưa từng ly rượu lên mũi cảm nhận hương vị. Mỗi mùi hương đều rất rõ ràng rành mạch như chính trái tim hắn hiện tại, chỉ duy nhất hướng về một người từ đầu đến cuối chưa từng rời bỏ hắn. Từng cái tên được ghi ra trên giấy gợi nhớ về từng người lần lượt quay lưng, bóng tối chỉ như cách hắn một cái xoay đầu. Ánh sáng hiện hữu cứu rỗi linh hồn hắn chỉ có tình yêu của người trước mặt.

"Hoàn thành." Lục Vi Tầm như xuyên qua không gian huyên náo nhìn xuống phía dưới sân khấu, hắn biết người kia cũng đang cười.

"Người chiến thắng là ông Lục Vi Tầm!"

Mọi ánh mắt đều hướng về hào quang chiến thắng phủ trên người hắn, chỉ có người đó muốn nhìn thấy con người thật của hắn, và hắn cũng khao khát cậu.

"Lục Vi Tầm! Lục Vi Tầm! Lục Vi Tầm vô địch!"

Hắn nhìn cậu đứng cả lên ghế giơ cao bảng tên mà không nhịn được khoác tay ra dấu, môi mấp máy "Yêu em!"

Buổi thi đấu kết thúc hàng loạt phòng viên đứng trước cổng suốt mấy mươi phút cũng không chờ được bóng Lục Vi Tầm, vì vào lúc này hắn đang bận dồn một người vào cửa phòng vệ sinh.

Hắn luồn tay vào trong mái tóc tơ mền đỡ đầu cậu tựa vào mặt cửa, tay còn lại vòng qua eo cố định dáng đứng. Lục Vi Tầm chạm từng nụ hôn ngắn lên đầu mày, đuôi mắt, chóp mũi rồi lần đến khoé môi Từ Tấn, lưỡi hắn miết thật lâu dọc trên đôi môi mềm như cánh dành dành ngậm sương đêm. Nụ hoa vừa hé mời gọi hắn tiến vào thưởng thức từng ngõ ngách, đâu đâu cũng tràn ngập mê say ngọt tình.

Răng có hương vị của răng, vòm miệng mềm mại có ấm áp êm dịu của vòm miệng mềm mại, và chiếc lưỡi chứa đầy mật ngọt bên trong không lúc nào là không khiến tâm hồn hắn say đắm. Lục Vi Tầm không ngừng quấn lấy từng chút một nhấm nháp, mỗi nơi mỗi tế bào hắn đều không muốn bỏ sót. Đến khi người được ôm trong lòng khó nhọc hít lấy một hơi hắn mới quyến luyến rời ra mà chuyển dần nụ hôn sang nơi khác.

[Tầm Tấn] - Dây bịt mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ