Chương 13

179 22 0
                                    

Eira nhìn nhìn bản thân mình, bèn hỏi: "Tôi thật sự không được hỏi đó là vật gì hay phải trả nó lại cho ai à ?"

"Đúng vậy." Aro cười tủm tỉm.

Nàng cau mày suy tư, phải chăng ông ta đang muốn nói về...

"Làm sao tôi có thể tin ngài đây?" Eira chắc chắn họ sẽ không đơn giản mà buông tha nàng như vậy. Trong tiểu thuyết, dù cho Bella có Edward không ở bên, cũng suýt chút nữa đã không thoát khỏi nếu họ không rời đi với lời đảm bảo sẽ biến đổi Bella. Huống chi...ở nơi này, Eira chẳng có ai cả, từ khi sinh ra đã không có. Họa may chỉ là có vài nét giống cô gái tên Eiramane kia.

Aro nhoẻn miệng cười: "Nhóc con, cháu vẫn cẩn thận y hệt ngày xưa! Tất nhiên cháu sẽ được bảo vệ bởi dòng tộc Volturi hùng mạnh cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ và quay về quê hương. Nếu bọn ta đã đưa ra phán quyết, tuyệt đối không có việc nuốt lời."

"Ông biết quê hương của tôi ở đâu ư?" Nàng cau mày hoài nghi, nơi nàng muốn về sợ là bọn họ không thể giúp nàng trở về được. Bởi tất cả bọn họ, bao gồm cả cái thế giới đồ sộ này chẳng qua chỉ là công trình văn chương được người khác thêu dệt nên từ vài giấc mơ hư ảo thôi. Còn thế giới nàng sống là thế giới thật, những con người bằng xương bằng thịt. Nhưng một điều cực kỳ kì lạ chính là, Alec đã từng xuất hiện ở tiệm sách cổ, từng nói chuyện với ông Philip, nàng vẫn còn nhớ như in cơn đau điếng khi anh ta hất mạnh vai nàng và cả cảm giác lạnh lạnh rợn sống lưng khi cậu lướt ngang qua đọng lại sau lưng. Thành ra, đó không phải ảo giác mà đều là thật, Eira đã tìm được một cơ hội để quay về nhà.

"Đương nhiên."

"Vậy các ông sẽ đưa tôi quay về bằng cách nào ?"

"Đợi tới lúc cháu hoàn thành giao ước, chúng ta sẽ nói tới sau, được chứ ?" Aro điểm đầu mũi nàng, Eira theo phản xạ nhắm tịt mắt lại. Jane đứng một bên thấy cảnh này thì vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không biểu cảm.

"Còn nếu tôi không làm được ?" Eira gần như đứng sau lưng Jane, thực ra nàng có vài phần lo sợ nhưng chỉ cần nghĩ tới việc sẽ chôn mạng ở đây liền đánh thức bản năng trong nàng. Bản năng giành giật cơ hội được sống. Eira không thể không lên tiếng vì bản thân. Nếu cách đây một tuần, ai đó nói rằng Eira Moreau sẽ đứng giữa đại sảnh hoàng tộc ma cà rồng Volturi đối chất với ba vị vua nguy hiểm nhất mọi thời đại, nàng sẽ cười thẳng vào mặt người đó rồi mỉm cười khinh bỉ. Nhưng hiện giờ thì, cười không nổi nữa, nụ cười sẽ bị nứt.

"Vậy thì cháu phải sống ở đây, bầu bạn với Jane, sống quãng đời vĩnh hằng vĩnh thế với tư cách là ma cà rồng."

Jane lập tức lên tiếng phản đối: "Chủ nhân, chúng ta đã nói..."

Aro cắt ngang: "Con bé chỉ sống ở đây thôi, hoàn toàn không giống nhau. Con không cần sốt ruột như thế."

Cô hạ đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nỗ lực kiềm nén tức tối đang dâng trào trong lòng. Alec đứng bên phải khẽ liếc sang quan tâm chị gái. Chị ấy đang rất khó chịu, cậu có thể cảm thấy thế, nhưng giờ người nọ đã quay về, chỗ cạnh chị đành phải nhường đi. Vốn dĩ Jane thường hay mất kiểm soát bởi những chuyện nhỏ nhặt, muốn ổn định tâm trạng cô, cậu phải làm dịu bằng hành động. Còn loài người bốc đồng xốc nổi kia thì lại chẳng cần động tay, chỉ cần đứng yên thôi cũng có thể xoa dịu chị ấy.

[Twilight | GL] SymphonyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ