Chương 17

160 24 0
                                    

Eira thoáng chốc cứng người, vừa nhắc tới cơn ác mộng kinh hoàng kia, cơ thể nàng liền thu nhỏ lại như lọt thỏm giữa sô pha đắt tiền, tay bất giác run rẩy nhẹ, phải mất một lúc lâu, nàng mới chậm rì rì mở miệng:

"Tối qua tôi cứ nghĩ..."

Jane nhếch mép: "Nghĩ ta sẽ để ngươi chết cóng ở ngoài đó, đúng không?"

Eira nhấp môi, tì sát cằm lên ngực, không dám nhìn cô, lúc ấy nàng không hề có suy nghĩ buộc tội cô như lời cô nói, đại não bị bóng tối trói chặt bằng gông xiềng lạnh băng đã làm lu mờ đi tất cả mọi thứ hiện hữu trong đầu nàng, kể cả việc cô thẳng tay đuổi mình ra ngoài. Với cả, Jane cũng không thật sự vứt bỏ nàng ngoài cửa một thân một mình chống lại . Đúng không...?

Vào phút cuối, cũng không biết có phải do quá yếu ớt và suy kiệt nên xuất hiện ảo giác lừa người dối mình hay không, ngay thời khắc tưởng chừng như không thể tiếp tục trụ được nữa, đột nhiên chóp mũi nàng bị một mùi hương yêu mị nồng nàn quấn lấy quyện vào nhịp tim vốn đập loạn xạ rồi khẽ xoa dịu nó. Cơ thể được đón bởi một dáng hình với làn da hơi lành lạnh khiến nàng như bị nhấn chìm giữa hơi thở lạnh lùng xen lẫn xúc giác nhẹ nhàng khoan thai. Dù cho Eira không thể nghe rõ người nọ đã nói gì nhưng nàng có thể cảm nhận được giọng điệu ấy, có lẽ sau này và sau này, nàng sẽ chẳng thể quên đi buổi tối hôm ấy, buổi tối nàng không phải đơn độc chịu đựng nữa. Đây cũng là lần Eira tỉnh lại nhanh cũng trong số những lần nàng bị đeo bám. Mỗi khi bất cẩn ở trong phòng tối hay nơi thiếu ánh sáng, tâm trí nàng liền xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, Eira lại không muốn ông Philip lo lắng nên âm thầm đi kiểm tra. Kết quả nằm ngoài dự đoán, Eira không bị chẩn đoán mắc chứng sợ bóng tối. Mà thực tế, bóng tối chỉ là chất xúc tác kích thích bản ngã trong nàng trỗi dậy, cũng chính bóng tối đã đánh thức âm thanh kì dị kia. Eira khẳng định điều đó sau khi được một bác sĩ tâm lý người Ý cũng là chỗ quen biết tư vấn. Anh ta lớn hơn nàng tầm mười tuổi, chuyên môn nghiệp vụ rất cao, con người lại chững chạc nho nhã lịch thiệp, nếu so với bác Carlisle có thể nói một chín một mười. Chỉ có điều, anh ta là người đặc biệt cổ quái, một người đàn ông chập chững ba mươi tuổi đầu, chưa từng thấy nhắc tới chuyện yêu đương trai gái hay thậm chí là trai trai, suốt ngày đâm đầu nghiên cứu y học, tìm tòi cổ ngữ ( thứ nàng thường hay cho là tà đạo ), vậy mà trên ngón áp út lúc nào cũng đeo chiếc nhẫn cổ xưa. Nàng còn nhớ rõ mỗi lần lấy danh học sinh trường X đến bệnh viện để học hỏi thêm, vị bác sĩ kia lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, thường mắng nàng tay chân vụng về, không giúp gì được nhiều, ngược lại còn phá hoại lung tung, làm nàng bị anh chị đồng nghiệp cười nhạo. Eira chỉ có thể tóm gọn con người anh ta bằng hai từ vỏn vẹn. Độc miệng. Còn về phần tại sao Eira quen biết vị bác sĩ kiêu kì đó, tất cả bắt đầu trong một chuyến đi tham quan bệnh viện Tu viện dành cho sinh viên có thành tích nổi trội, nàng vô tình biết được anh ta là cao nhân được mọi người trong viện sùng bái như sùng bái thần linh nên bèn mon men đi theo làm chân sai vặt, sẵn tiện lấy thêm kinh nghiệm. Vừa vặn vị kia cũng cần trợ tá, thế nên mở một mắt nhắm một mắt thu nhận nàng. Kết quả lại không giống nàng tưởng tượng, học hỏi thì ít mà bị áp đảo tinh thần thì nhiều...

[Twilight | GL] SymphonyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ