Chương 14

188 32 0
                                    

Eira lặng người nhìn toà tháp đen kịt ngông nghênh trụ giữa một rừng hoa thuỷ tinh mỏng manh dễ vỡ, đám dây leo gai góc bò trườn quanh chân tháp, phủ kín một góc tạo thành bụi gai nhọn. Mặc dù hơi tương phản nhưng cũng không khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại tạo ra một loại cảm giác cảnh đẹp vui mắt. Dễ khiến ta liên tưởng tới toà tháp giam giữ nàng công chúa xinh đẹp mắc lời nguyền bị giam cầm bởi bạo chúa hung ác, và rồi người hiệp sĩ mặc áo giáp sẽ cưỡi ngựa mà đến, đến giải cứu nàng ấy. Cuối cùng họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng cuộc đời nào có dễ dàng như vậy, nó chỉ đầy rẫy hình hài bạo chúa tàn ác còn công chúa và hiệp sĩ sớm muộn gì cũng bị vòng xoáy cuộc đời tha hoá mà thôi. Eira cảm khái, sau đó dời mắt, tầm nhìn liền chạm đến một biển hoa lấp lánh ánh trăng ngay giữa trang viên, loài hoa ấy mang tên hoa thủy tinh. Tuy được mệnh danh là mềm mỏng bậc nhất trong các loài hoa, nhưng nó chỉ có thể sinh trưởng ở những nơi tối tăm mà ánh mặt trời không thể với đến, năm dài tháng rộng chịu số phận làm bạn cùng bóng tối vô tận. Xem ra, hoa thủy tinh cũng không hẳn yếu mềm như vẻ ngoài nó thể hiện ra. Sống cùng cô đơn tĩnh mịch, cũng là một loại mạnh mẽ.

Nàng khẽ cong khoé môi, rũ mi ôn hoà, bàn tay non mịn mân mê cánh hoa trong suốt mỏng manh dễ vỡ, có vẻ như đang hoài niệm điều gì đó. Càng không để ý tới, sắc mặt người kế bên đã tối sầm.

Jane nhìn chằm chằm Eira hai giây, ba giây, sau đó là tiếng nàng ú ớ kèm theo vẻ mặt nhăn nhó vì cơ thể phải chịu cơn nóng bức cuồn cuộn. Không chừng sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ có thể miễn nhiễm với mọi nỗi đau trên đời mất thôi.

"Jane, lại là chuyện gì nữa đây ?" Eira càm ràm, tránh xa Jane ba thước. Một cánh hoa bị nàng quẹt ngang chao đảo nhẹ rồi đong đưa chạm đất. Eira nuốt khan lén nhìn cô, khí thế gây đau đớn kia càng lúc càng rõ rệt hơn khiến nàng có thể cảm nhận được áp lực bao trùm cả người. Không khí đặc quánh siết chặt lấy trái tim Eira, bóp nghẹn tia vui vẻ nhen nhóm trong lòng nàng, vốn còn chưa kịp chạm tới ngưỡng hạnh phúc.

"Ngươi không được chạm vào nó! Đây là điều tối kị thứ nhất." Jane đanh mặt muốn nhảy bổ vào nàng, đủ để thấy cô trân trọng đám hoa này cỡ nào.

Lại có liên quan tới người đó nữa sao ? Người đàn ông trong lời cô cũng thích hoa thủy tinh giống nàng ?

Eira đọ mắt với nữ ma cà rồng, ra sức miết chặt lớp vải dày dặn ở quai balo, vài giây sau bình tĩnh lại mới thả lỏng tay, trên mặt không còn chút tàn dư cảm xúc nào, giống như nó chưa từng tồn tại. Nàng tiếc nuối dừng mắt trên những đóa hoa trong trẻo mỏng nhẹ chưa đầy một giây, sau đó quay ngoắt đi:

"Được rồi, cô dẫn đường tiếp đi, chỗ hoa này tôi không chạm vào là được chứ gì."

Jane cười lạnh lẽo, xoay gót, nàng yên lặng đi theo. Lúc đi ngang qua bức tường đầy những dây gai tường vi chằng chịt, Eira nhạy bén liếc qua góc tường nằm ẩn khuất sau bụi cây dại, nơi đó hình như thấp thoáng vết tích được khắc vài đường xiên vẹo.

"Nhanh lên, ta còn chưa được ăn." Jane gắt.

Eira giật mình bừng tỉnh, nàng lập tức vứt hốc hẻm ấy sau đầu, hai bước thành một chạy lên bậc thềm rộng rãi, tiến vào khoảng sân rộng. Trước toà tháp được đặt hai bức tượng những anh hùng, nữ thần thời Hy Lạp cổ được đẽo gọt tinh xảo, do ban đêm nên trông càng nổi bật hơn. Eira không hề nghi ngờ đó là đồ giả, bởi nhóm vampire này đều là mấy lão già sống hơn ngàn năm cùng thời với mấy vĩ nhân trên thế giới, tiền của chất thành đống, chỉ cần họ muốn, mọi thứ đều có thể. Trong sảnh chính còn treo vài bức họa mà dù người có đôi mắt mù tịt về nghệ thuật như cô cũng đoán ra nó rất quý giá, hiếm lạ. Khắp sảnh bừng sáng bởi ba bốn ngọn đèn cam nhạt ấm áp tỏa sáng trên các bức tường. Như màu của sách, đến cả không khí cũng mang hơi gỗ nhẵn mịn thoang thoảng.

[Twilight | GL] SymphonyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ