Chương 2

294 33 0
                                    

"Ông à, người vừa nãy là ai thế ? Mặt trông cũng đẹp đó nhưng tính cách xấu quá." Eira vừa vào nhà thì thả mèo béo ra, vứt mạnh balo xuống sô pha, gương mặt cau có, khi không bị người ta dằn mặt thế này có ai lại không tức giận chứ.

Ông từ tốn hớp ngụm trà thanh mát, nhẹ nhàng nói: "Khách thôi, chắc tâm trạng cậu ta không được tốt."

Nàng nhìn ông chằm chằm, hiển nhiên không tin, vài giây sau cúi đầu thở dài: "Vâng, cháu biết rồi."

Ông liếc nhìn nàng qua khoé mắt, hỏi: "Chịu thua nhanh vậy à ? Không hỏi nữa ?"

"Không hỏi nữa." Eira lắc đầu, muốn đứng dậy lên phòng nhưng bị ông ngăn lại.

"Dạo này ở trường thế nào ?"

"Vẫn tốt ạ."

Ông gật gật đầu: "Được, vậy thì tốt."

"Vậy cháu xin phép trước."

"Khoan đã!"

"Vâng?" Eira vừa định quay người thì bị ông gọi lại.

"Ngồi xuống." Ông chỉ sô pha, thần sắc nghiêm nghị.

Nàng nhu thuận ngồi yên, giương mắt chờ ông nói.

Ông vuốt cánh mũi, ánh mắt hơi lảng tránh : "Cháu có tin vào chuyện chuyển kiếp không ?"

Nàng khó hiểu : "Chuyển kiếp ạ ?"

Ông gật đầu, nàng rũ mi nhẹ giọng nói : "Cháu tin."

Ông nhấp môi : "Thế còn thế giới song song ?"

Nàng thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng thản nhiên bắt chéo chân, lười nhác dựa vào lưng ghế, tay nghịch chiếc nhẫn : "Cũng vậy thôi, ông quên rồi sao, từ nhỏ cháu chính là đam mê những thứ đó, nó không chỉ thuộc về phạm trù tâm linh mà còn liên quan đến khoa học nữa."

Ông im bặt, suy ngẫm gì đó, sau đó cười cười hiền từ.

"Thời gian này dì Marilyn có liên lạc với ông không ?"

Ông hơi khựng lại, ánh mắt cụp xuống để lộ chút phiền luỵ, Eira tinh ý nhận ra cảm xúc ông không tốt, thầm thở dài, cô Marilyn là con ruột của ông còn nàng chỉ là đứa cháu cô ấy nhặt từ cô nhi viện về nuôi vì thấy đáng thương thôi, dù mấy năm này nàng được ông nuôi lớn, bầu bạn với ông nhưng vẫn không thể sánh bằng ruột thịt được nên khi dì ấy đi làm xa biền biệt mấy tháng trời nay ông rất buồn phiền. Gia đình của nàng thật ra là nói mấy anh chị em trong cô nhi viện kia, nàng xa họ cũng tầm mười năm rồi.

"Không, nó có gọi cháu không ?"

Eira ảm đạm lắc đầu : "Không ạ, cháu có gọi nhưng dì ấy không bắt máy."

Ông nhấc gọng kính, nhìn nàng: "Cứ kệ nó, cháu lên phòng trước đi."

"Vâng."

Ông Philip nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng thì nhăn mày nan giải, ánh mắt không cam lòng...

...

Sau khi cho Felix ăn, Eira vào phòng mình, bước tới chân giường liền thả người vào chăn ấm nệm êm, thất thần nhìn trần nhà trắng ngà đăm đăm, trong đầu hồi tưởng cảm giác rợn sống lưng ban chiều thì tiềm thức liền sinh ra kháng cự mãnh liệt, như là nỗi sợ ảm ảnh từ kiếp trước. Nàng gượng dậy, nhìn thân ảnh mình trong chiếc gương soi toàn thân, nhìn đến nỗi xuất hiện ảo giác. Eira thấy trong gương chính mình mặc một bộ váy trắng thuần khiết bao gọn thân hình mảnh mai khung xương tinh tế, phần vai áo tạo hiệu ứng rũ xuống lưng càng thêm nét thướt tha mềm mại, sau lưng kết vài hạt chuỗi đính đá, như một tinh linh chốn rừng sâu. Đôi tai đeo khuyên trắng tinh xảo ôm trọn vành tai non nớt, tóc xoã tung đen thẫm, ngón áp út đeo nhẫn đỏ diễm lệ.

[Twilight | GL] SymphonyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ