Bên ngoài tòa thành rộng lớn ấy, trời đổ nắng gắt xuống vùng đất đầy kì bí. Dù thế, Eira lại ôm chặt bản thân co ro dưới lớp chăn dày cui trong tư thế bào thai, cơ thể như lọt thỏm giữa chiếc giường rộng rãi. Tiềm thức bị bóng tối lạnh căm vây hãm khiến nàng ra sức giãy giụa trong vô vọng, gắng lôi kéo chút ý thức ít ỏi còn sót lại. Nhưng khổ nỗi càng kháng cự, vực sâu vạn trượng kia càng đến gần nàng hơn, mỗi lúc một tối hơn, lạnh hơn, thân thể mỗi lúc một nhẹ bẫng, như muốn thoát khỏi thể xác nặng trịch máu thịt. Eira bi quan nghĩ, lẽ nào cuộc đời nàng phải kết thúc tại đây sao.
Bị giết chết bởi ác mộng, nhẹ nhàng đến nỗi khiến toàn thân nàng chết lặng...
Nhưng Eira không đời nào chịu thoả hiệp với những thứ được an bài trước cả. Từ trước đến nay đều là như thế. Nếu nàng không cứng đầu chống lại vận mệnh khốn khổ, chắc hẳn nàng đã không thể sống sót đến tận bây giờ rồi.
Eira nhăn mặt chịu đựng cơn lạnh thấu xương, phần ga giường bị nàng siết chặt trở nên rối nhèm, gối rớt xuống đất tứ tung. Trong tiềm thức, nàng tận lực tránh miệng hố sâu thăm thẳm, căng thẳng đến độ hai mắt chằng chịt mạch máu đỏ ửng, chân càng nhích về phía sau thì càng gần vách núi cao ngàn thước ở sau lưng...cho đến khi chẳng còn đường lui nữa. Quá hãi hùng và gấp gáp, Eira bấu chặt tảng đá bên cạnh, chà xát đến nỗi tứa vài đường máu nhỏ li ti, ngón tay theo đó cứa mạnh vào chiếc nhẫn đỏ thẫm, mùi tanh nồng bùng lên trong không khí, Eira cứng người, vừa thở dồn dập vừa giơ ngón tay ngang tầm mắt, nơi chiếc nhẫn đang hấp thụ máu nàng và tỏa thứ ánh sáng đỏ tươi mãnh liệt chói mắt...
Chỉ một lát sau, Eira mở bừng mắt, giật phắt người bật dậy, đôi đồng tử hoang dại như người điên vừa trốn trại cộng thêm tóc tai rối bù, mặt mày còn ướt nhèm thật sự giống một kẻ điên loạn khát khao tự do. Nhưng nếu mỗi ngày đều phải trải qua cơn giày vò này, sớm muộn gì Eira Moreau nàng cũng sẽ phát điên, một kẻ điên sống giữa bầy ma cà rồng khát máu. Có điều tình trạng nàng hiện giờ có khác kẻ điên là mấy đâu. Ban ngày sống như người bình thường, tối đến thì mọi thứ quái dị cứ rủ nhau lần lượt kéo đến. Lần này chính là đỉnh điểm, nó thật sự muốn hại chết nàng, trước đây chưa từng có tiền lệ. Nhận ra điểm này, nàng càng không thể ngồi yên.
Eira lật mạnh tấm chăn, thò chân xuống giường, lòng bàn chân vừa tiếp xúc nền gạch lạnh như băng thì rụt lại theo phản xạ, nhưng giờ phút này nàng không quan tâm. Eira dứt khoát đạp chân nhảy phốc khỏi giường, mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài, thân thể lướt ngang bộ váy đen tinh xảo được đặt ngay ngắn trên ghế dài cuối giường một cách chớp nhoáng, căn bản không còn sức để để ý nhiều tới xung quanh.
Giật mạnh cửa phòng, Eira kịp thời thắng gấp lại, nàng nheo mắt nhìn đống đổ vỡ khắp phòng, những mảnh vụn thủy tinh rải trên đất quanh chiếc bàn dài làm việc bệ vệ giữa phòng, vũng rượu đỏ đậm văng tung toé lên tấm thảm nhung trắng dã, đĩa thức ăn tối qua nàng một hai cố chấp từ chối cũng vương vãi một góc phòng. Còn chiếc ba lô nàng vứt vội trên tràng kỉ bị ai đó mở toang, bên trong trống không, vài bộ đồ ít ỏi nàng mang theo cũng biến mất không dấu vết. Eira vịn vào thành cửa, nhắm mắt hít thở sâu, sau đó điềm tĩnh nhấc balo lên vai rồi liếc qua khu vực gần bệ cửa kính. Nếu nàng đoán không lầm, đống thủy tinh kia chính ly rượu tối qua Jane uống, vậy là trong lúc nàng mê man, có ai đó đã chọc cô ta nổi trận lôi đình. Người đó chắc mẫm là nằm trong đội cận vệ, còn cụ thể là ai, nàng không biết cũng không muốn biết. Nhưng ngẫm lại, nếu có thể khiến cô đập nát đồ thay vì trút giận lên người đó thì chỉ có mình Alec, em trai sinh đôi của cô thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Twilight | GL] Symphony
FanfictionTên truyện: Huyết thánh Tác giả: Panple Thể loại: gl, fanfic twilight, xuyên không, bối cảnh phương Tây. Cp: Jane Volturi x Eira ( Eiramane ) Lưu ý : Một bộ phận nhân vật không thuộc về tác giả, thuộc quyền sở hữu của nhà văn Stephenie Meyer, mục đí...