Chương 29: Làm Chó Của Người Khác Vui Lắm À

7 1 0
                                    

Kiếp trước, vào ngày thi tri ​​thức, Vương Văn Gia bất ngờ tìm cô nói cô ta bị mất ví, nhờ cô tìm giúp. Khi đó, cô không biết bộ mặt thật của Vương Văn Gia nên đã đồng ý. Cuối cùng, cô gặp Hướng Vân Phi trên đường và phải nán lại, bỏ lỡ cuộc thi tri ​​​​thức và bỏ lỡ tiền thưởng.

Kiếp này, cô đã nhận ra bộ mặt thật của Vương Văn Gia, không giống như kiếp trước, cô căn bản không làm bạn với cô ta. Không ngờ điều tương tự lại xảy ra, nhưng chiếc ví đã trở thành phiếu ăn và Vương Văn Gia trở thành Vương Viện Viện. Là một học sinh nghèo, mặc dù Tần Dĩnh có không gian và cũng không thiếu tiền, nhưng cô cũng hiểu khoản trợ cấp sinh hoạt hàng tháng vài trăm tệ đó quan trọng như thế nào. Thấy Vương Viện Viện lo lắng đến mức toát mồ hôi hột, trong tâm cảm giác không đành lòng.

Lưu Triệu đi ngang qua, vui vẻ ra mặt chạy tới vẫy hô:"Tiểu học muội, thật là trùng hợp a, như thế nào đi đâu cũng gặp được em, chúng ta thật có duyên a."

Tần Dĩnh không bận tâm đến việc đối phó với hắn vào lúc này, dứt khoát hỏi hắn:"bây giờ là mấy giờ?"

Vào thời điểm đó, đồng hồ là món đồ xa xỉ, vì vậy cô đương nhiên không có, nhưng Lưu Triệu thì có. Phú nhị đại bọn họ không chỉ có những món đồ xa xỉ như đồng hồ mà ngay cả những chiếc điện thoại di động mới xuất hiện trong năm nay, nhỏ hơn và tiện lợi hơn mang phong cách tây được đặt tên là "Điện thoại thông minh".

Lưu Triệu giơ tay liếc nhìn đồng hồ:"Một giờ mười, làm sao vậy?"

Cách giờ thi còn một tiếng, nếu bây giờ đi tìm , có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến giờ thi. Huống chi, lần này là Vương Viện Viện, không phải Vương Văn Gia hay Hướng Vân Phi. Nghĩ đến đây, Tần Dĩnh gật đầu đáp ứng: "Vậy tôi tìm phía tây, cậu tìm phía đông."

Vương Viện Viện mừng đến mức nước mắt giàn giụa, gật đầu nói:"Ừ, thật sự rất cảm ơn cậu."

Tần Dĩnh vừa đi về phía tây khuôn viên trường vừa bỏ tập sách bài tập vào túi vải. Lưu Triệu cũng đi theo, quay lại vẫy tay với Tạ Chấp và Lục Thiếu Ninh ở phía sau: "Chúng mày đi trước đi, tao đi với tiểu học muội." Nói xong quay đầu nghiêng đầu sát vào hỏi: "Tiểu học muội, em tìm cái gì?"

Tần Dĩnh không dám chọc giận hắn, thậm chí tại sao kiếp trước hắn làm vậy với mình cô cũng không rõ. Mặc dù lúc đó, hắn nói Tạ Chấp khiến hắn làm vậy, trong mắt hắn lại thấy được căm hận cùng phẫn nộ, Tần Dĩnh đều không thể lý giải:"Vương Viện Viện làm mất phiếu ăn, em giúp cô ấy tìm."

"Phiếu ăn à, để anh tìm giúp em."

Tần Dĩnh không từ chối, nhưng cũng không trả lời, kể cả hắn tìm chủ đề gì, hỏi bất kỳ câu hỏi nào, cô cũng bảo trì không vui không giận. Đến 13 giờ 40, đài phát thanh của trường bắt đầu phát thông báo các thí sinh dự thi có thể vào bàn chuẩn bị thông tin. Tần Dĩnh đứng tại chỗ quét mắt một vòng, cô đã tìm kiếm gần như khắp mọi nơi ở phía tây, nhưng cô vẫn không tìm thấy phiếu ăn của Vương Viện Viện.

"Em không phải muốn tham gia cuộc thi tri thức sao? Đi mau đi, bạn học của em có lẽ đã tìm thấy ở phía đông rồi."

Nghĩ tới đây, Tần Dĩnh gật đầu ậm ừ, vác túi vải trên vai chạy nhanh về phía khu dạy học. Vì cuộc thi tri thức, toàn bộ tòa nhà giảng dạy đã đóng cửa để làm phòng thi, thậm chí hành lang cũng bị phong tỏa, chỉ chừa một lối ra vào. Tần Dĩnh vừa đi lên cầu thang, cô đụng phải Hướng Vân Phi, cô ta đứng ở đầu cầu thang, chặn đường cô

Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ