Chương 18. Thu Thủy biệt viện

347 28 3
                                    


Hoàng hôn, Thu Thủy biệt viện.

Bởi vì thân thể thật sự suy yếu, từ sáng lúc mới đến biệt viện tới giờ, Thái Anh vẫn nằm nghỉ trong phòng, cho đến khi Khải Nhứ mang dược đến, mới miễn cưỡng dựa vào thành giường ngồi dậy.

Nhìn thấy sắc mặt Phác Thái Anh từ tái nhợt đã hơi chuyển sang hồng nhuận, Lạp Lệ Sa vẫn ở bên chiếu cố nàng lúc này mới có chút yên lòng. Ngay khi Lệ Sa muốn đỡ nàng nằm xuống nghỉ, Thái Anh lại nhẹ nhàng ngăn lại.

"Làm sao vậy?"

Thái Anh mỉm cười, lắc lắc đầu, lại quay sang nhìn gian phòng, nói:

"Từ sáng đến bây giờ, thiếp... khụ... còn chưa có xem qua quang cảnh bên ngoài. Lệ Sa..." Thái Anh nhìn phu quân mình, ánh mắt ôn nhu mang theo chút chờ mong, "Thiếp đã nằm mấy canh giờ, cũng nên xuống giường đi lại. Chàng có thể cùng thiếp ra ngoài tản bộ không?"

Khóe miệng Lệ Sa giật giật, nghĩ muốn đáp ứng, lại tựa hồ đáp không được, nghĩ muốn cự tuyệt, lại thật sự không đành lòng, vì thế do dự một chút: Nàng nằm lâu như vậy, quả thật cũng nên hoạt động một chút. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn là không nên làm trái ý nàng, cứ như vậy đi, làm nàng nhanh chóng hồi phục, rồi có thể nói rõ cho nàng mọi chuyện, miễn cho..... Miễn cho lại cùng nhau mắc thêm càng nhều sai lầm, hậu quả cũng gánh không nổi.

Thấy nàng có chút đăm chiêu, Thái Anh không khỏi khẽ gọi:

"Lệ Sa..."

Nghe thanh âm nhỏ nhẹ kia, Lạp Lệ Sa tức khắc hồi thần, nhưng cũng không đáp lời ngay, chỉ khẽ xoay người, kêu Thủy nhi mang vào một chút nước ấm.

"Vâng." Thủy nhi nhận phân phó đi ra ngoài.

Thái Anh có chút khó hiểu, muốn hỏi cái gì đó, Lạp Lệ Sa lại đứng dậy đi đến tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một kiện áo choàng màu vàng nhạt, cầm tới bên giường, ôn nhu giúp nàng khoác lên, thắt lại đai lưng cho nàng, dặn dò:

"Bây giờ trời cũng đã tối, bên ngoài không khỏi có chút lạnh, nàng nên mặc nhiều một chút."

Này một câu nói ngắn gọn như vậy, Thái Anh lại nghe mà phi thường cảm động cùng vui mừng:

"Sa...... Chàng đáp ứng cùng thiếp tản bộ giải khuây?"

Lệ Sa không nghĩ muốn trả lời, nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác vẽ lên nụ cười nhẹ nhàng. Này là nụ cười lơ đãng, này là cảm xúc chân thật, đã phản bội lí trí của nàng.

Chỉ lát sau, Thủy nhi đã đem nước ấm đi vào. Lệ Sa tự mình cầm lấy chậu nước, đổ nước vào chậu rửa mặt, tiếp theo đem khăn mặt tẩy sạch rồi trở về bên giường cạnh Thái Anh, lau mặt cho nàng, sau đó phân phó Thủy nhi giúp nàng trang điểm qua một chút.

Sơ tẩy xong xuôi, Phác Thái Anh quả thật so với buổi sáng trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Sau đó, Lệ Sa cước bộ trầm ổn, cùng Thủy nhi một tả một hữu giúp Thái Anh đứng dậy, đi một vòng quanh căn phòng. Lúc này, Thái Anh mới thấy rõ những đồ nội thất cùng cách bày trí của gian phòng.

Phía Đông Nam có một đại song (cửa số lớn) cho ánh sáng đi vào, ngay phía trước song là một thư trác làm từ kiều mộc (cái bàn nó làm từ mấy loại cây thân gỗ to, *ý chỉ có thế thôi*), sắc trạch thượng đẳng (sắc trạch là màu của thớ gỗ nó ánh lên), chạm trổ tinh tế. Phía trên thư trác là văn phòng tứ bảo bày bố chỉnh tề ngay ngắn, thư hương dào dạt, làm cho căn phòng lại tăng thêm một loại chất cảm giản dị; phía Đông Bắc là cửa chính ra vào, phía Tây Bắc là nơi đặt giường ngủ, Tây Nam có hai song cửa nhỏ để đón ánh mặt trời, ngay phía trước cửa sổ đặt một bàn trang điểm nhỏ, bên cạnh đó là ghế quý phi, ngồi rất thoải mái. Nhìn tổng thể căn phòng, ánh sáng nhu hòa, khí lưu thông sướng, vô luận là thưởng thức từ góc độ nào, đều làm người ta âm thầm ngưỡng mộ.

Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan [Cover] [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ