Chương 20.1. Sơn trung nhất kiếp

337 26 0
                                    


Ngoài phòng mưa sa gió giật, sấm chớp gào rít chói tai. Vạn vật tựa hồ được gột rửa sạch những bụi bẩn cùng bùn đất thường ngày, hoàn toàn thanh sạch, chân thật.*

Mà trong phòng, ngọn nến trên bàn trang điểm đã cháy hết một nửa, không gian vẫn tĩnh mịch như trước.

Nghe xong Lạp Lệ Sa nói về thân thế, Phác Thái Anh vẫn thần sắc ảm đạm, một mình lặng ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt ráo hoảnh.

"Anh nhi..." Ánh mắt Lệ Sa lộ vẻ đau lòng, "Ta biết những tổn thương ta gây ra cho nàng không phải kiếp này là có thể đền nổi... Ta..."

Nàng đang nói, Phác Thái Anh đột nhiên nâng mắt, dùng loại ánh mắt thập phần phức tạp nhìn nàng, rồi lại quay đi chỗ khác, tiếp tục trầm mặc.

Lạp Lệ Sa bị ánh mắt của nàng nhìn đến đáy lòng phát lạnh, nhìn nàng trầm mặc, chính mình càng thêm lo lắng, áy náy.

Editor: Nhưng không hối lỗi LOL.
Con cover: Tui cũng thấy vậy =)))

Cứ như vậy nửa canh giờ, Thái Anh vẫn không lên tiếng, cũng không có bất kì hành động gì, biểu tình lạnh như băng, ánh mắt u oán như hung khí lăng trì Lệ Sa.

Hồi lâu, Lệ Sa rốt cục nhịn không được lên tiếng, cầm tay nàng, nức nở nói:

"Thỉnh không cần dùng trầm mặc tra tấn chính nàng, này hết thảy đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn mắng nàng cứ làm đi..."

Lời còn chưa dứt, Phác Thái Anh liền ra sức gạt ra tay của nàng, khóc, có chút run rẩy mở miệng:

"Ngươi không nên đụng - Ta!"

Lạp Lệ Sa ngẩn ra.

Nhưng thấy Phác Thái Anh lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng kia lại toát ra một ý cười trước nay chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng, tiếng cười kia rõ ràng tràn ngập miệt thị, oán hận cùng tự giễu, khiến Lệ Sa nghe đến tan nát cõi lòng.

Quả nhiên, nàng nước mắt rơi xuống, lời lời nói ra như muốn lấy máu người:

"Ngươi là công chúa cao cao tại thượng, mà ta, trước mặt ngươi chỉ là một con rối ngu ngốc, thử hỏi, ta còn có tư cách gì hướng ngươi đánh mắng?"

Nhìn Phác Thái Anhvỗn dĩ ôn nhu động lòng người, mà bây giờ lại trở nên như vậy, Lạp Lệ Sa quả thực hận mình đến chết:

"Con rối?! Không, ta chưa bao giờ coi nàng thành coi rối mà chơi đùa!"

"Ngươi đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch!" Thái Anh khóc, lại một lần nữa cắt ngang lời nàng, đồng thời đứng dậy.

Lệ Sa cũng đứng dậy, phân trần:

"Từ trước tới giờ, trừ bỏ thân phận, Ta không ta cũng không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì."

"Đúng vậy sao? Ta đây có phải hay không nên cảm tạ ngươi -- không có hoàn toàn lừa gạt ta?" Thái Anh càng nghĩ càng giận, nước mắt oán hận dâng lên, từng bước một tới gần Lệ Sa, mà mỗi bước nàng tiến lên, Lệ Sa lại theo bản năng mà lùi về phía sau một chút.

"Anh nhi, Ta không phải ý tứ này..."

"Vậy ngươi có ý gì? Nếu không muốn biến ta thành con rối để chơi đùa, vì cái gì ngươi còn không sớm nói cho ta biết thân phận của ngươi?! Vì cái gì sẽ đối ta hư tình giả ý? Thậm chí còn..." Nghĩ tới ngày ấy ở hoa viên hôn say đắm, Thái Anh cảm thấy mình như bị sỉ nhục, vừa thẹn vừa giận.

Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan [Cover] [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ