Side Story 2

342 20 1
                                    

Bốn tháng sau.

 Macau đứng sau cổng nhìn Thankul khóc lớn trong nhà, em kéo kính  đen, đêm qua em từ trường trở về, anh Vegas và anh Pete đã nói với em,  anh Pete bị bệnh tim không thể cứu, họ muốn sống riêng đến khi anh Pete ra đi, Macau khóc suốt một đêm, sáng nay cũng không nói với ai. Em giữ chặt điện thoại. Anh Vegas đã cho em địa chỉ họ định ở, em có nên nói cho anh cả không.

Bà Nampheung tiễn Thankul ra cửa, anh quyết định về Chính gia, còn bà ngày mai cũng sẽ cùng Macau về thứ gia, ở đó đợi gia đình Vegas trở về. Pol và Ams cũng đã đợi Thankul ở bên ngoài, hắn bước vào xe, Macau đang ở trong xe, em  nói với Pol và Ams  ngồi phía trên "Các anh lái xe đi"

Xe chuyển bánh, Macau mở điện thoại đưa tin nhắn của Vegas cho Thankul nhìn, em nói "Em nghĩ anh Thankul cũng muốn biết". Thankul nhìn địa chỉ trong điện thoại của Macau gật đầu, hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của em nói "Mày bỏ học đợi tao chỉ để nói những việc này cho  tao biết à?" Macau lắc đầu em nói "Bác Limba, không, nhà Devandat thật sự không có cách cứu anh Pete ạ".

Thankul nhìn Macau, hắn đưa tay lau mặt cho thằng bé " Mẹ tao đã mất từ lâu, nếu bọn tao gặp Pete khi còn bé, có thể sẽ khác, mày cũng có một nửa dòng máu nhà Devandat mà, chắc mày cũng tra rồi đúng không, không có cách" chỉ tiếc là hắn và Vegas đều gặp Pete quá muộn. Macau gật đầu "em muốn hỏi lại anh". Thankul nhìn em, đứa trẻ này vẫn non nớt quá, nói cho hắn họ ở đâu, khác gì khai cho Kinn, Porsche hoặc cả gia tộc chính bọn họ đang ở đâu.

"Mày sẽ về thứ gia đúng không, bây giờ hai nhà gộp chung rồi, nếu muốn mày có thể đến chỗ tao ở, tao sẽ cho mày một phòng" Hắn không hiểu vì sao lại nói thế nhưng rút lại lời nói cũng đã muộn rồi. Macau lắc đầu "em sẽ ở thứ gia, nhưng em đến chơi với anh được không, cả Porschay nữa". Thankul gật đầu "Ừ".

...

Sau buổi nói chuyện đó, cứ vài tháng, Macau lại đến chơi và xem phim với Thankul một lần, lần nào Pol và Ams cũng như được đại xá ra ngoài cho hai người họ xem phim, hai anh em họ sẽ xem xuyên đêm, có hôm xem phim đến hai ba ngày, có khi họ sẽ cùng nhau đi thăm gia đình Vegas, cho đến một ngày.

"Tao chắc chắc ông ta là trùm cuối" Thankul nhai bỏng ngô, nói với Macau ngồi bên cạnh. Macau lắc đầu "Không, em nghĩ bà là trùm cuối" cậu với lấy bỏng ngô, ngón tay chạm vào tay hắn, Thankul cũng không thèm để ý cầm bỏng ăn tiếp, hắn đột nhiên nhíu mày, lại là mùi dâu này, hắn ghé về phía Macau "Mày, không dán miếng dán ức chế à", Macau nói "em có dán mà". Thankul tiến lại "Tao xem nào". Macau vén gáy cho hắn nhìn, hắn đưa tay sờ vào cổ em "Sao mùi vẫn phát ra" hắn ghé lại gần em hơn. Thơm thế, muốn cắn quá.

Đúng lúc này, một tin nhắn đến, Thankul nhìn tin nhắn, rồi quay sang nhìn Macau "Pete đi rồi, Vegas, sắp đưa nó về đây" hắn nói rất bình tĩnh nhưng chiếc điện thoại đã rơi xuống đất từ bao giờ.  

Macau nghe câu nói của Thankul xong, cậu ngước lên nhìn hắn rồi đột nhiên ôm ngực ngã ngửa ra sau, Thankul lao đến đỡ Macau, dù đã có miếng dán ức chế nhưng mùi tin tức tố hỗn loạn của Macau tràn ngập khắp phòng, rơi vào mũi Thankul, hắn ôm Macau lên gọi Pol và Ams "Gọi bác sỹ đi".

..

Ông bác sĩ già chỉnh lại kim chuyền cho Macau rồi mới quay sang nói với Thankul "Cậu ấy quá sốc nên tin tức tố hơi hỗn loạn quá, sau này phải cẩn thận hơn, nếu được nên tiêm và dán thuốc ức chế cùng một lúc sẽ tốt cho Omega trội hơn"

Bạn sinh duyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ