36.

791 65 9
                                    

" Đỗ Hà "
Bố tôi hớt hãi chạy vào phòng bệnh của con gái. Lần đầu tiên khi tôi nằm viện đến giờ... tôi mới nhìn thấy được gương mặt ông sáng rỡ lên sau bao ngày tăm tối.

"Sao thế bố ?". Tôi thều thào.
Tôi không dám cử động mạnh. Tôi sợ tôi sẽ mệt.

"Bố báo cho con một tin vui"

"Đã có người hiến tim cho con"

"Thật sao bố ?". Tôi cố gắng nở một nụ cười.

Bố tôi xúc động, ông cầm lấy tay tôi rồi gật đầu, giọt nước trên mắt ông cũng vô thức rơi theo.
Tôi cũng rất mừng.

Mấy ngày qua tôi đã nghĩ, tôi sẽ chẳng thể qua khỏi nữa, tôi sẽ chết.
Và tôi sẽ không còn được nhìn thấy bố mẹ, Mai Phương em gái tôi.
Không thể nhìn thấy Thuỳ Linh và đứa bạn thân khốn khiếp Nguyễn Phương Nhi.
Tôi phải từ bỏ cuộc sống này khi tôi còn quá trẻ.

Nhưng.
Nhắc đến chị.
Cũng đã gần ba tuần rồi không thấy chị ta đến thăm tôi.
Chắc có lẽ bây giờ đã đang hạnh phúc bên cạnh Phương Nhi, đâu còn tâm trí nào để nhớ đến tôi nữa.
Chắc chị ta cũng đâu hề hay biết tôi vì chị ta mà đau đớn thế nào.
Chắc chị ta cũng đâu hay biết tôi đang cận kề với cái chết.

Vậy mà tôi lúc nào cũng nghĩ đến chị, mong muốn chị đến đây, ở bên cạnh tôi.
Đồ khốn Lương Thuỳ Linh.
Đồ khốn Nguyễn Phương Nhi.
Một lũ khốn.
Tôi căm hận bọn họ.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.

" Đỗ Hà !! Con phải giữ gìn sức khỏe thật tốt cho đến ngày ghép tim nhé ! Con sẽ khỏe mạnh trở lại thôi, đừng lo lắng"
Tôi gật đầu mỉm cười với bố, ông ấy vì tôi mà ốm yếu đi nhiều rồi, cả mẹ cũng vậy, Mai Phương thì bận hơn vì phải ôm đồm hết đống việc ở công ty khi không có tôi và bố.

Vì tôi mà mọi người đã phải vất vả quá nhiều. Tôi phải mau chóng khỏe lại thôi. Bắt đầu một cuộc sống mới, không vì ai kia mà buồn bã nữa
Hai ngày hôm sau Thuỳ Linh...
Ừm
Chính xác là Lương Thuỳ Linh.

Chị ta đến thăm tôi.
Bố mẹ tôi đã hỏi ý kiến tôi trước khi cho chị ấy vào và...
Tôi đồng ý.
Chắc là vì tôi muốn nhìn thấy chị.
Thuỳ Linh rụt rè mở cánh cửa bước vào.
Nhìn cái cách của chị ta kìa.
Vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
Thuỳ Linh không dám ngước lên nhìn tôi, chắc chị ta sợ.

Hứ
Mặt chị ấy cúi gầm xuống đất, tôi làm gì chị ta đâu chứ, tôi sẽ ăn thịt chị ta sao ? Tôi đâu thể làm gì với cái cơ thể yếu ớt này. Đúng là đồ ngốc.
Chị ta đi đến cuối giường ngay ở phía chân tôi rồi đứng yên ở đấy.

"Ngồi đi". Vì phép lịch sự nên tôi mời chị ngồi.

Thuỳ Linh chậm chạp ngồi xuống ghế.
Không hiểu vì điều gì đó mà chị ta cứ im lặng không một chút nhút nhích.
Tôi vẫn cố gắng kiên nhẫn ngồi nhìn từng hành động cử chỉ của chị, xem chị ta sẽ làm gì tiếp theo.

Sau một lúc, Thuỳ Linh mới chịu lên tiếng.
"Chị xin lỗi"

Tôi thật rất mệt khi nghe mấy lời xin lỗi vẫn vơ này. Xin lỗi thì làm được gì mà cứ xin lỗi mãi.
"Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ". Tôi nói.

Yêu Phải Đồ Ngốc ( Linh Hà ) [ Cover ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ