Chương 8

56 7 1
                                    

Xong việc, Phạm Bình Nguyên trở về nhà tang lễ để cất xe rồi cùng Tạ Lưu An đi xe buýt. Cậu ấy không có nhà ở thành phố, chỉ thuê được một căn hộ nhỏ phía Đông, mất 20 phút đi xe từ chỗ làm về nhà. Biết Tạ Lưu An đã nôn hết toàn bộ những gì còn sót lại trong ruột ra, Phạm Bình Nguyên bèn mua bánh cho cậu ấy ăn rồi cả hai cùng lên xe trở về nhà.

Mùi thối ấy vẫn ở đó, không hề mất đi ngay cả khi cậu đã khử trùng, thay quần áo, xịt nước hoa không biết bao nhiêu lần. Có lẽ là vì loại bình khử trùng ấy không những không có tác dụng mà còn gây hoạ ngược lại, mùi hôi trên người Tạ Lưu An đúng là khiến người khác phải tránh xa cả cây số, chỉ mình Phạm Bình Nguyên bị điếc mũi là không ngửi thấy gì.

Trên xe buýt không còn ghế trống, hai người họ đành phải đứng.

Những hành khách khác bắt đầu ngửi được mùi hôi phát ra từ hai tên phờ phạc như thiếu ăn vừa bước lên xe. Mặt bọn họ nhăn tít lại, có người còn lôi khẩu trang ra đeo.

Nhưng Tạ Lưu An nào quan tâm đến bọn họ. Đầu óc cậu choáng váng, quay cuồng như say sóng, cả người dựa lên chiếc cột trong xe một cách khó khăn, mặt xanh xao. Một tay Phạm Bình Nguyên bám lấy cánh tay Tạ Lưu An để cậu ấy không ngất xỉu và đổ rạp xuống sàn.

Chiếc xe xóc mạnh một cái, Tạ Lưu An bụm miệng.

"Oẹ...!"

"Từ từ đã, để anh lấy túi cho em."

Phạm Bình Nguyên luống cuống, may mắn là anh ta còn túi giấy bèn nhét nó vào tay Tạ Lưu An. Cái bánh anh mua cho bạn nãy bị nôn ra bằng sạch. Một cô gái ngồi ghế sau thấy không ổn lắm bèn đứng dậy, nhường chỗ cho Tạ Lưu An. Phạm Bình Nguyên cảm ơn cô ấy rồi để cậu ngồi xuống chỗ trống, anh ta có thể cảm nhận được những hành khách khác nhìn hai người họ bằng ánh mắt kì thị thấy rõ.

Biết làm sao được, ai biểu lỡ mua phải loại khử mùi nhái nên giờ mới khổ đến mức này.

Trạng thái tinh thần lẫn cơ thể của Tạ Lưu An không hề tốt chút nào. Cũng may là đường về nhà anh và cậu ấy là cùng một đường, Phạm Bình Nguyên bèn kéo Tạ Lưu An về nhà mình, nói là sẽ nấu mì cho ăn.

Có lẽ vì Phạm Bình Nguyên rất nhạy cảm với mùi thi thể phân hủy mà trong nhà anh ấy đặt rất nhiều tinh dầu làm thơm phòng. Mùi hương dễ chịu ấy khiến Tạ Lưu An thoải mái hơn rất nhiều. Phạm Bình Nguyên chọn mua nhà ở một nơi gần công viên, mở cửa sổ ra là thấy hàng cây xanh cao chót vót. Toàn bộ các nhà chung quanh đều thấp bé, chỉ từ 1-2 tầng, được thiết kế theo lối biệt thự. Không cần phải báo giá, chỉ cần nhìn thôi đã biết đất chỗ này đắt tới mức nào.

"Em vào tắm trước đi, quần áo cứ lấy tạm đồ của anh ở phòng đầu tiên trên tầng 2. Để anh nấu mì cho."

Tạ Lưu An mím môi. Có vẻ cậu ấy còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng, sải bước lên tầng hai. Ít phút sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, khi ấy Phạm Bình Nguyên mới bắt đầu luộc mì.

Nấu ăn xong đã là 9 giờ tối, vừa kịp lúc Tạ Lưu An tắm xong. Cậu ấy mặc quần áo của Phạm Bình Nguyên, một chiếc áo phông trắng ngà và quần kẻ sọc, toả ra mùi sữa tắm ngào ngạt. Vì Tạ Lưu An nhỏ hơn Phạm Bình Nguyên một chút nên quần áo cậu ấy mặc có vẻ rộng, cứ chốc chốc, Tạ Lưu An lại phải đưa tay lên kéo áo một lần. Cậu ấy kéo ghế, ngồi đối diện Phạm Bình Nguyên trên chiếc bàn gỗ.

[END-BL]Thanh âm trong lòng đất Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ