Chương 17

35 6 1
                                    

Ăn tối xong xuôi, Tạ Lưu An trải một tấm nệm dưới giường Phạm Bình Nguyên cho mình ngủ. Cậu lại để Phạm Bình Nguyên đo nhiệt độ một lần nữa, cũng may là tuy anh ấy vẫn còn sốt và mệt mỏi những nhiệt độ đã giảm đi rồi, có lẽ sang ngày mai là khỏi bệnh.

Phạm Bình Nguyên đã ngủ từ rất sớm, ngay sau khi anh ấy ăn tối xong được 15 phút. Khuôn mặt anh đỏ bừng như một con tôm luộc, cả người nóng hầm hập nhưng vẫn cuộn mình trong chăn. Những lúc như vậy, Phạm Bình Nguyên chẳng còn giữ được vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ của mình nữa. Hai hàng mi đen nhánh rủ xuống, dài như mi con gái vậy.

Tạ Lưu An rất muốn hôn anh ta một cái.

"Ngủ ngon nhé."

Cậu vén lọn tóc đen nhánh che khuất mí mắt anh lên, cuối cùng, Tạ Lưu An vẫn kìm được mà không đụng chạm gì đến Phạm Bình Nguyên. Cậu nằm vật ra cái đệm nhỏ kê cạnh giường, nhắm mắt ngủ.

Ước chừng 2-3 tiếng sau, Phạm Bình Nguyên tỉnh dậy bởi cảm giác khó chịu trong cổ họng. Đèn ngủ đã tắt từ bao giờ, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là ánh trăng rọi vào trong phòng qua khung cửa kính, phủ một lớp màu lạnh lẽo lên khuôn mặt Tạ Lưu An. Cậu ấy đã say giấc từ bao giờ, đạp tung cả chăn ra.

Phạm Bình Nguyên cúi xuống, vén chăn lên đắp cho Tạ Lưu An. Như cảm nhận được hành động đó, đứa nhỏ này bỗng xoay người, rúc vào chân giường như một con mèo.

"Dễ thương" không phải tính từ mà anh thường dùng để tả đàn ông nhưng với Tạ Lưu An thì anh đã nghĩ cậu ấy dễ thương không dưới 20 lần rồi.

Phạm Bình Nguyên cảm thấy tim mình không ổn chút nào.

Có thứ gì đó đang đơm hoa giữa hai người họ, thứ tình cảm mà anh chưa từng nghĩ tới trước đây.

Từ đầu, Phạm Bình Nguyên đã cảm thấy Tạ Lưu An rất kì lạ, thứ cảm xúc thôi thúc cậu ấy không đơn thuần chỉ là muốn trả ơn nhưng anh không nói ra, nếu không phải thật thì thể nào cũng bị đám nhân viên báo đời của anh đá kháy là tự luyến. Nhưng hiện tại, anh có thể xác định rõ được rằng, Tạ Lưu An thích anh, không phải là cảm xúc yêu thích giữa hậu bối với tiền bối cũng không phải giữa nhân viên với sếp mà là giữa người yêu.

Có lẽ anh cũng thích với cậu ấy.

Đến cùng thì Tạ Lưu An vẫn không tránh khỏi nhà họ Phạm dù cho Lưu Anh đã cố gắng đẩy em trai tránh xa nơi này. Và người đã đưa cậu ấy quay trở lại chính là anh, đến lúc công khai ra thể nào cũng có đánh nhau.

5 giờ sáng hôm sau, Tạ Lưu An tỉnh dậy đúng như lịch trình hằng ngày của mình. Phạm Bình Nguyên vẫn còn mê man, sắc mặt anh đã bớt đỏ như tối qua, nhiệt độ cũng không còn cao nữa, thậm chí ngay cả cái chăn đắp ngang cổ cũng bị anh đạp ra. Tạ Lưu An đo nhiệt độ cho Phạm Bình Nguyên thì thấy đã giảm xuống 37,5 độ thì mới thở phào một tiếng.

Đã đỡ hơn rồi nhưng vẫn còn sốt, hôm nay Phạm Bình Nguyên không thể đi làm được.

Ánh nắng dịu dàng in trên tấm chăn trắng, tiết trời se se lạnh, những giọt sương sớm lăn dài trên tán lá vàng óng, trượt dài trên phiến lá rồi ngấm xuống mặt đất. Những căn biệt thự chung quanh còn chưa sáng đèn, khu nhà Phạm Bình Nguyên ở cũng hiếm khi có xe cộ đi ngang qua, là nơi thích hợp nhất để nghỉ ngơi.

[END-BL]Thanh âm trong lòng đất Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ