Chương 66: Tấn công, sự ngông cuồng của kẻ trộm săn

217 7 0
                                    

Chương 66: Tấn công, sự ngông cuồng của kẻ trộm săn

“Ôi vãi –” Hắc Tử chửi thầm hai tiếng, sau đó hét lớn, “Nằm sấp xuống, tất cả nằm sấp xuống –”

“Down! Down!”

Tiếng súng và tiếng kêu hoảng loạn của động vật vẫn luôn ầm ĩ bên tai tất cả mọi người.

Lâm Sơ Thịnh vẫn đang ngây người, cô chỉ cảm nhận được có một bàn tay giữ chặt lấy tay cô trong bóng đêm, sau đó cả người cô bị anh ôm chặt ở trong ngực.

Quý Bắc Chu lấy một khẩu súng từ trong túi ra, sau đó bắn về phía nơi xa ở rừng mưa hai phát.

Đội viên ở khu bảo hộ cũng cầm súng lên, nạp đạn lên nòng, phá vỡ cái bóng tối.

Còn nghe thấy được tiếng người kêu thảm thiết.

Viên đạn bay vào trên xe, tiếng ầm ĩ chói tai tựa như sắp xuyên thủng qua màng nhĩ.

Tiếng súng liên tiếp vang lên ở xung quanh, Lâm Sơ Thịnh không khống chế nổi cơn run rẩy.

Cả người cô được Quý Bắc Chu ôm lấy, cùng với động tác nổ súng của anh, cơ thể cô cũng run lên, bóng đêm khiến xúc giác của cô cũng trở nên rất nhạy bén.

Cô có thể cảm giác được sức giật được tạo thành khi bắn viên đạn ra, đập vào trên vai anh, cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt lại.

Thứ đập vào người anh, còn có cả tim của cô nữa.

Tiếng súng liên miên khiến người khác khó mà thở phào.

Quý Bắc Chu giữ lấy cô, dưới ánh sao ảm đạm, Lâm Sơ Thịnh bị anh kéo đến trốn ở phía sau một cái cây.

Ở phía trước trụ sở là một mảnh đất trống với tầm nhìn rộng rãi, địch trong tối ta ngoài sáng, lúc này nếu như chạy loạn lộ liễu, không khác gì việc trở thành bia ngắm cho đối phương.

“Có bị thương không?” Giọng nói của Quý Bắc Chu thể hiện sự sốt ruột.

“Không sao.” Lâm Sơ Thịnh có thể cảm nhận rõ giọng nói của cô đang run lên.

“Vậy là tốt rồi.”

Lâm Sơ Thịnh không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm nhận được tay cô bị anh nắm lấy, sau đó một khẩu súng được đặt vào lòng bàn tay cô.

Cả đời này cô chưa bao giờ chạm vào thứ này, cả người cũng khẽ run lên, “Anh, anh làm gì vậy?”

“Chỗ này là cò súng, trước khi nổ súng nhất định phải bóp vào chỗ này, đã rõ chưa?”

“Em hiểu rồi.”

“Nếu nghe được tiếng anh bảo em chạy thì cứ chạy đi, cầm theo nó tự bảo vệ tốt bản thân, nếu anh không lên tiếng thì em đừng đi loạn.”

“Vâng.” Lâm Sơ Thịnh gật đầu, nhưng cô đã hoảng loạn từ sớm, chân tay cả người luống cuống.

“Ngoan –”

Quý Bắc Chu duỗi tay xoa đầu cô rồi xoay người rời đi.

Trong bóng đêm, Lâm Sơ Thịnh dựa lưng vào gốc cây lớn, đôi tay đang cầm chặt súng khẽ run lên.

Gió xuân rực lửa~ Nguyệt Sơ Giảo Giảo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ