Cuối cùng Hạ Tuấn Lâm cũng không đi được. Người đại diện gọi điện cho anh nói có một thương vụ quảng cáo phải quay bù một đoạn ngắn, Tiểu Bành đã chờ dưới nhà, bảo Hạ Tuấn Lâm mau thu dọn qua rồi lên đường. Sau khi đáp ứng, Hạ Tuấn Lâm cầm mấy bộ quần áo định đi, lúc kéo khoá va li anh vẫn còn ngập ngừng một chút, bỏ bộ đồ đôi của hai người ra, cất vào tủ quần áo.Nghiêm Hạo Tường đứng ở một bên nhìn anh chằm chằm, tay đã siết chặt. Hắn tự hỏi nếu mình sử dụng pheromones ép anh phát tình thì thế nào, nhưng rất nhanh đã vứt cái ý nghĩ này ra sau đầu, bởi vì hắn nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm cất đồ đôi của hai người vào tủ quần áo. Việc này chẳng khác gì một liều thuốc trợ tim, Hạ Tuấn Lâm dùng cách này nói với Nghiêm Hạo Tường, tạm thời anh sẽ không đi.
Trước khi đi, Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống trước mặt Lùn, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu em. Lùn dùng đệm móng mềm mại bắt lấy ngón tay anh, Hạ Tuấn Lâm bèn nhỏ giọng thủ thỉ:
"Lùn ngoan nhé, phải nhanh khoẻ mạnh."
"Hai ngày nữa ba về thăm con, được không?"
Nghiêm Hạo Tường nghe được những lời này, trong lúc hoảng hốt còn tưởng anh đang nói với mình. Vẫn giọng nói dịu dàng ấy, nhưng cuối cùng đã không còn là hắn. Nghiêm Hạo Tường rúm ró đứng tại chỗ, cứ như đứa trẻ được chiều chuộng nên phách lối bỗng một ngày mất đi tình yêu thương, một lần nữa trở thành chú mèo con bị mưa xối ướt.
Hạ Tuấn Lâm nhanh chân bước khỏi cửa, Nghiêm Hạo Tường cũng đi theo sau anh. Hắn đợi rất lâu, đợi đến khi mưa bụi đã hắt ướt hết hiên nhà, đợi đến khi gió lạnh thổi tan ấm áp trên người hắn, cũng chẳng đợi được Hạ Tuấn Lâm quay lại nói với hắn một câu tạm biệt.
Cũng tốt, Nghiêm Hạo Tường chậm rãi đóng cửa lại, hắn vốn dĩ không thích lúc Hạ Tuấn Lâm nói tạm biệt với mình cho lắm. Hắn ghét câu Hẹn gặp lại, lần nữa gặp lại sẽ là khi nào chứ, mãi mãi không biết là ngày mai nào mới gặp nhau. Thế mà hôm nay hắn lại muốn bấu víu vào câu nói mình đã từng ghét nhất kia để cảm nhận chút an lòng. Then cửa lạnh lẽo Nghiêm Hạo Tường về thực tại. Hắn nghĩ, có khi nào Hạ Tuấn Lâm sẽ không bao giờ muốn gặp mình nữa hay không.
Tiểu Bành thấy bộ dạng ủ rũ của Hạ Tuấn Lâm, muốn nói lại thôi. Hạ Tuấn Lâm cũng không thích nhìn Tiểu Bành như vậy, chống đầu, bảo cô có gì cứ nói thẳng.
Tiểu Bành chớp mắt, nói lần này bên thương hiệu đột ngột thông báo muốn quay bù là vì vừa bổ nhiệm một người phát ngôn mới. Hạ Tuấn Lâm lại thấy khó hiểu, hỏi cô, nếu đã có người mới thì anh đến làm gì.
Tiểu Bành nghi hoặc, buông tay nói mình cũng không rõ, chắc phải chờ đến nơi mới biết được bên kia sắp xếp thế nào.
Hạ Tuấn Lâm không quan tâm, cũng không rảnh đi xem người đoạt mất đại ngôn của mình là ai. Gần mười tiếng rồi anh chưa có gì bỏ vào bụng, giờ mới muộn màng nhận ra bụng mình trống trơn, đành nhờ Tiểu Bành tìm hai túi bánh và mua thêm cà phê. Quay người tìm cái chăn, Hạ Tuấn Lâm dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghiêm Hạo Tường ngẩn ngơ trên sô pha rất lâu. Lùn được hắn ôm vào lòng, mèo con được vuốt ve thoải mái, nhắm mắt ngủ ngoan. Tiếng chuông điện thoại của chị Huệ đột ngột vang lên khiến cả hai đều giật mình. Nghiêm Hạo Tường buông Lùn ra, nhận điện thoại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS|Tường Lâm] Bắt Đầu Từ Hôn Môi
Fanfic𝐓𝐞̂𝐧 𝐠𝐨̂́𝐜: 从接吻开始/ Bắt Đầu Từ Hôn Môi 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉: 草阳春堂/ Thảo Dương Xuân Đường Dịch bởi 𝐆𝐢𝐚𝐧𝐠 @piaohuxiannv 𝐈𝐧𝐭𝐫𝐨| Chia tay là kết thúc, hôn môi là khởi đầu. 𝐓𝐚𝐠𝐬| ABO, giới giải trí, truy thê, chia tay không chia chân, chua...