Lý Đế Nỗ đã tưởng tượng sẽ có một ngày ở cùng La Tại Dân, có thể mời cậu đi đâu đó "hẹn hò" như lần trước ở IKEA, tới giờ tan học của La Chí Thành thì cả hai sẽ cùng đi đón bé rồi kết thúc với bữa tối của một "gia đình nhỏ". Nhưng La Tại Dân cứng đầu hơn anh nghĩ, ăn xong bữa sáng muộn liền đòi balo và áo khoác, cũng không thèm về nhà thay đồ mà trực tiếp đến đài truyền hình luôn. Dạo này cậu vẫn phải đi xe bus đi làm, thi thoảng gấp lắm mới bắt taxi. Lý Đế Nỗ hôm nay mới biết đến việc này, bám dính lấy cậu từ cửa nhà đến tận sảnh chung cư mới được người kia cho một cái gật đầu, đồng ý để anh đưa đi làm. Lý Đế Nỗ hớn hở, cứ như con cún bự vẫy đuôi, lôi lôi kéo kéo La Tại Dân xuống hầm để xe. Có vẻ như La Tại Dân khá gấp gáp, xem tài liệu cũng không yên lòng, cứ liên tục nhìn đồng hồ. La Tại Dân nghe điện thoại xong, có vẻ như là đồng nghiệp, liền mở miệng nói câu đầu tiên dài nhất trong ngày với Lý Đế Nỗ.
- Anh đưa tôi tới nhà hàng J ở đường D được không?
- Nhà hàng J?
Lý Đế Nố nghiêng đầu nhìn La Tại Dân nhưng cậu vẫn không để ý, mắt vẫn dán chặt trên ipad.
- Sao vậy? Anh không biết đường?
- Đó là nhà hàng của tôi.
Lần này tới lượt La Tại Dân ngạc nhiên nhìn Lý Đế Nỗ. Bảo sao trong nhà toàn đồ đắt tiền đến vậy, đúng là tư bản mà.
- Không nhìn ra luôn đấy. Tôi chỉ nghĩ anh là kiểu công tử bột nhàn rỗi tiêu tiền gia đình chứ.
- Này. Căn chung cư em ở cũng là của tôi luôn đấy. Trung tâm thương mại nằm ở trung tâm thành phố và cả nhà hàng 2J nằm cùng con phố với đài truyền hình của em cũng là của tôi.
Bị người mình thích nói là kẻ ăn bám khiến cho lòng tự trọng của Lý Đế Nỗ bị tổn thương. Anh chề môi, trông anh thì sao cơ chứ? Chẳng nhẽ người rảnh rỗi thì không kiếm ra tiền được à. Dù không giàu như Lý Thái Dung hay Lý Mã Khắc nhưng mà anh vẫn dư dả tiền nuôi hai ba con La Tại Dân sung sướng cả đời được. La Tại Dân không nghĩ tới có một màn khoe khoang tài sản này, lẩm bẩm trong miệng nói của anh chứ đâu phải của tôi, bị Lý Đế Nỗ tai thính nghe được, bật cười một tiếng.
- Chỉ cần em đồng ý thì tất cả tôi có thể sang tên hết cho em.
- A-ai... Ai thèm đống nhà đất đấy của anh? Đúng là tư bản đáng ghét. Còn cái gì là của anh nữa không vậy?
- Em.
Vốn dĩ đang bị người ta trêu chọc muốn chuyển chủ đề lại thành mua dây buộc mình. La Tại Dân xấu hổ phồng má, không thèm để ý đến Lý Đế Nỗ nữa tiếp tục nhìn tài liệu trong ipad. Lý Đế Nỗ như đạt được ý định của mình liền mỉm cười thoả mãn, tiếp tục chú tâm lái xe. Anh cũng không hỏi lý do cậu tới nhà hàng mình làm gì, chắc chắn là vì công việc thôi.
Lý Đế Nỗ không thả La Tại Dân trước cửa nhà hàng mà đem xe xuống hầm để rồi mới dẫn cậu lên. Anh qua loa nghe được lúc La Tại Dân nói chuyện với đồng nghiệp rằng kẻ cần theo dõi hôm nay sẽ ăn trưa tại đây, hỏi nhân viên danh sách đặt bàn rồi dặn bên bảo an lắp một chiếc camera nhỏ trong những căn phòng đó. Buổi trưa nên cũng không có quá nhiều người, Lý Đế Nỗ âm thầm dặn dò nhân viên rồi thả cho La Tại Dân tác nghiệp. Anh không nói chuyện mình làm cho La Tại Dân nghe, sợ rằng cậu thấy anh quá xía mũi vào công việc của cậu. La Tại Dân lôi máy ảnh theo, lại nhìn đồng hồ. Thật may là cậu luôn cầm theo một chiếc máy ảnh, cộng sự của cậu không kịp tới vẫn có thể nhanh tay thu thập chứng cứ.
