[59]

1.6K 203 64
                                    

Một lần nửa tỉnh dậy..

Em cảm nhận được đầu mình đau như búa bổ, mắt đau rát do khóc quá nhiều và cổ họng trở nên khô khan.

Takemichi lọ mọ ngồi dậy, em sững sốt khi thấy bản thân mình trong gương ngay tủ đối diện giường. Em thật muốn thốt lên người trong gương là ai, có phải em hoa mắt không.

Đưa đôi bàn tay nhỏ bé lên dụi mắt vài lần, dụi đi dụi lại đến khi mắt đỏ ửng và rỉ nước Takemichi mới chịu nhận người trong gương ấy không ai khác chính mình.

Nhưng sao lạ quá..

Y phục lạ mắt này là sao, còn vòng hoa trên đầu em nữa. Nhìn chúng thật xinh đẹp nhưng sao lại phải ở nơi này cùng một người không thua thứ bẩn thỉu này.

Người Takemichi khoác lên mình tấm lụa là đắt đỏ trắng tinh mềm mại. Màu trắng phủ lấy thân thể yếu ớt của em, tấm lụa cắt xẻ dài đến đùi để lộ đôi chân thẳng tấp. Khoét lưng sâu lộ ra tấm lưng trắng nhẵn, mịn màng. Em lúc này trông như một thiên sứ, chiếc vòng hoa xinh đẹp trên đầu càng tạo thêm điểm nhấn cho em.

Mái tóc vàng xù được chải chuốt gọn gàng, đuôi mắt được đính đá lấp lánh khiến Takemichi chẳng thể nào quen được. Đôi môi hồng chúm chím căng bóng được thoa lớp son mỏng đỏ hồng. Trên người Takemichi như toát lên tiên khí, nét đẹp trong trẻo, thuần khiết biết mấy.

Vẻ đẹp đến hoa thẹn của em, sự trong trắng đơn thuần ấy cho dù có bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân bao nhiêu lần vẫn thế. Hôm nay em thật xinh đẹp, thật muốn ôm em làm của riêng không muốn cho kẻ nào nhìn thấy em cả.

Ngoài kia có biết bao kẻ ăn diện đẹp đẽ, đẹp hơn cả thiên sứ của chúng ta nhưng lại chẳng bao giờ sánh được với em. Nước da hồng hào láng mịn như da em bé, ngũ quan hài hòa không lẫn đi đâu được. Đôi mắt xanh như chứa cả bầu trời xanh mát kia luôn luôn lấp lánh. Môi em đỏ hồng, miệng em lúc nào cũng khúc khích, cười nói.

Chính những điều ấy đã vô thức khiến em rơi vào bẫy sói.

Ăn mặc xinh đẹp đã làm sao chứ cũng chẳng thể nào cho người mình thương ngắm được. Takemichi một lần nữa tự ngắm mình trong gương, vẻ ngoài tuy xinh đẹp rực rỡ nhưng hãy nhìn sâu vào trong mắt em đi, sự bất lực  thống khổ đến tột cùng đều hiện rõ.

Takemichi cười nhạt, cười một cách đau khổ mới đúng. Em cười cho phần đời đã bị giẫm đạp không thương tiếc, em cười cho những điều tồi tệ, kinh khủng sắp xảy đến. Em muốn rơi lệ nhưng rơi mãi cũng có ai xót cho tấm thân này.

Trách em vô dụng, trách em là thằng phế cũng được. Em chẳng làm gì được nữa rồi, mọi thứ, mọi công lao đều đổ sông đổ biển. Em có cố gắng cách mấy đều trở nên vô nghĩa.

Em đặt tay lên tim mình, nơi đã chịu nhiều tổn thương nhất.

" Xin lỗi..xin lỗi, mọi thứ tồi tệ quá.."

Một câu xin lỗi, hai câu cũng xin lỗi. Cả đời này của em không nói gì khác ngoài hai từ đó sao..

Em luôn xin lỗi dù lỗi chẳng phải ở em, lỗi ở bọn cầm thú kia. Em làm gì sai mà phải hứng chịu những thứ đáng sợ này.

[T/R Alltakemichi] Kanto và emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ