Em thật sự hiểu định nghĩa của duy nhất

1.5K 196 52
                                    

Em thật sự hiểu định nghĩa của duy nhất

66

Đợi ý thức quay lại Tiêu Chiến đã ngồi trong hành lang của bệnh viện, hành lang tối om mang theo mùi thuốc khử trùng gây kích mũi, khẽ xe từng dây thần kinh trong đầu Tiêu Chiến.

Anh cầm phiếu nộp tiền của bệnh viện.

Đại khái từ lúc xách túi lớn túi nhỏ ngồi trên xe buýt, khoảnh khắc gọi điện cho chú Lý, anh đã hình dung được rõ ràng cụ thể từ "trời sập rồi".

Số điện thoại bàn địa phương, an tĩnh nằm trong nhật ký cuộc gọi, đã trở thành chuỗi số vô nghĩa, gọi lại chỉ còn âm thanh trống rỗng vô cùng khó chịu, mà nó đã lấy đi tất cả số tiền tiết kiệm Tiêu Chiến nhịn ăn nhịn mặc dành dụm mấy năm qua.

Và khoản tiết kiệm này giờ đây còn có tên gọi khác, là "tiền cứu mạng".

Anh không biết bản thân đã xuống xe và kéo hành lý từ trạm xe đuổi đến bệnh viện như thế nào, không biết bản thân làm sao tìm được chú Lý, cầm tờ phiếu nộp tiền. Chỉ biết khoảnh khắc bản thân phát hiện tình huống trước mắt hỏng bét cùng cực, anh thực sự bất lực.

Phiếu nộp tiền ở trên tay, ngoại nằm trong phòng phía sau cách một bức tường, vừa phẫu thuật xong còn chưa cho người nhà vào, bệnh viện hơi cũ thậm chí không lắp đặt kính công nghiệp để người khác nhìn qua từ khoảng cách gần.

Bốn bề tám hướng đều yên lặng, đầu anh lại rất nặng, chân anh rất nhẹ.

Tiêu Chiến lại vò tờ phiếu, anh chỉ liếc qua con số ở sau số tổng, bát mì bò kho ăn liền nóng hổi trên tàu đã cho anh đủ dũng khí liếc nhìn. Trên phiếu có rất nhiều con số xếp hàng với nhau, anh rê đầu ngón tay đếm thử, trong miệng lẩm bẩm "Một, mười, trăm, ngàn..." mới có thể đếm rõ ràng số lớn số nhỏ.

Chỉ là đếm xong anh cảm thấy đầu nặng hơn chút, không tuyệt vọng đưa mắt lại gần tờ phiếu hơn, xoa xoa đầu ngón tay rồi đếm lần nữa.

Đếm xong anh cam chịu ngửa đầu, dán cổ vào lưng ghế sắt lạnh lẽo, nhiệt độ quá thấp kích thích làn da anh, khiến anh khẽ run rẩy, nhưng loại cảm giác kích thích này khiến anh cảm thấy thật thoải mái.

Chú Lý từ cuối hành lang đi tới, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động liền ngồi ngay ngắn lại, ngẩng đầu nhìn.

Anh muốn cảm ơn, muốn nói với chú Lý chuyện số tiền ứng trước, nhưng trước khi anh mở miệng chú Lý đã vỗ vào lưng anh, thở dài rất khẽ.

"Còn tệ hơn nhiều sao?" Bàn tay chú Lý sờ lên tấm lưng Tiêu Chiến, ngăn cách lớp quần áo có thể cảm nhận xương sống hơi nhô ra của anh, từng đốt từng đốt, khiến người ta xót xa.

Tiêu Chiến cúi đầu, bàn tay vừa to vừa ấm áp thuận theo lưng anh, anh có thể ngửi thấy loại mùi cũ kỹ trên người chú Lý, là mùi trong ruộng rau, trong chuồng dê, trong chợ trộn lẫn với nhau, hoà cùng mùi thuốc khử trùng, nhưng lại yên tâm đến không ngờ, anh nhẹ gật đầu.

Chú Lý lấy ví từ trong túi ra, không phải loại ví nhỏ bằng da, mà là bao bột giặt ni lông rất phổ biến ở nông thôn, vì được gấp trong túi quần, nên bề mặt dày đặc nếp gấp, hơn nữa do sử dụng quá lâu, các góc đã bắt đầu phai màu chuyển sang trắng dần.

[Trans - BJYX] Nghe thấy rồi chứ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ