Chương 16

901 125 3
                                    

Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn bàn tay của Vương Nhất Bác dưới cổ mình, những đường gân xanh tím trên cổ tay trườn bò vào ống tay áo, cau mày có phần khó hiểu.

"Dậy rồi?" Giọng Vương Nhất Bác từ phía sau vang lên, có chút lười biếng, tựa như giọng mũi vừa mới ngủ dậy.

Cho dù không cử động, nhưng tiếng thở sẽ phản bội lại, tiếng hô hấp của Tiêu Chiến đã lật tẩy y, vì vậy y khẽ "ừm" một tiếng, nhổm đầu lên để Vương Nhất Bác rút tay ra.

Ánh sáng rơi trên gối rất mỏng, mặt trời vẫn chưa lên cao, chắc chỉ mới canh năm.

"Ngươi gặp ác mộng à?"

Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, muốn quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác xem vẻ mặt của hắn có phải là đùa giỡn hay không: "Không, còn không nằm mơ."

Vương Nhất Bác đè tay lên eo Tiêu Chiến, không cho y quay lại: "Nhưng trong mơ ngươi đã gọi phụ thân mấy lần."

"Hẳn không phải ác mộng, nếu không ta không thể không nhớ gì cả." Tiêu Chiến không nhúc nhích, chỉ nói: "Bệ hạ gạt ta."

"Gạ hỏi đại tướng quân thôi, xem thử có phải người nằm trên long sàng của trẫm nhưng trong mộng có người khác không." Vương Nhất Bác cười cười, vỗ vỗ eo Tiêu Chiến, "Xem ra không có."

Tiêu Chiến trước giờ không để ý mấy lời này của hắn, y chỉ thản nhiên nói: "Thần rất ít khi mơ, càng không gặp ác mộng."

Lời này của y không phải nói dối, phần lớn thời gian y ngủ rất nông, hầu hết giấc mơ đều mơ hồ không rõ, mơ về hồi ức là nhiều nhất, còn lại là một số giấc mơ mà chính y cũng không biết nó biểu đạt ý gì, chẳng hạn như mơ thấy mình đứng trong màn đêm đen kịt, trên bầu trời không có ánh sáng, mơ thấy thành lâu cao cao và ngói xanh ở Đông Kinh thành, mơ thấy khu rừng trúc cuối thu lá khô phủ đầy đất, xung quanh là những tiếng sột soạt giòn tan.

Y đêm qua còn không mơ thấy những thứ này.

Chỉ cần nghĩ đến những giấc mơ buồn mang mác và vô nghĩa đó, Tiêu Chiến vô thức cảm thấy khó chịu.

"Có thể nhờ Bạch Trạch tìm người giải mộng cho thần được không? Giấc mơ ý tứ không rõ ràng mấy ngày trước, có lẽ nên hỏi thì tốt hơn."

"Ngươi tin cái này?"

"Ừm." Tiêu Chiến ủ rũ đáp.

"Bao lớn rồi sao giống trẻ con quá vậy?" Tiếng cười của Vương Nhất Bác khàn khàn, kéo Tiêu Chiến lại gần hơn, để tấm lưng gầy gò của y áp vào ngực mình, "Hôm nay trẫm bảo Bạch Trạch tìm cho ngươi một người giải mộng."

Tiêu Chiến vô thức giãy mấy cái.

"Vùng vẫy cái gì? Lúc nãy không phải vẫn nằm yên ổn sao? Trẫm sắp phải lên triều, nói chút chuyện nghiêm chỉnh, không đụng vào ngươi."

Nói đến chính sự, Tiêu Chiến không giãy giụa nữa: "Hôm nay triều sớm, chư thần nhất định không buông chuyện của sứ thần nước Tề, bệ hạ đã nghĩ ra cách đối phó chưa?"

"Đâu cần đối phó, họ đã quen vậy rồi. Bô lô ba la một tràng, thấy trẫm không hiểu không quan tâm, cũng không trưng cầu ý kiến. Đến khi bắt chẹt xong thì đi xin chỉ của thái hoàng thái hậu. Cũng tốt, chính bất do kỷ, bớt lý do cho chúng tìm lỗi sai của trẫm." Mùi thảo dược nhàn nhạt trên người Tiêu Chiến từ cổ áo tỏa ra khiến Vương Nhất Bác không vui lắm, chỉ bình tĩnh nói: "Kim Ngô Vệ và hai mươi vạn binh mã trong tay ngươi, thái giám và mật thám trong tay ta, cho dù chúng nắm quan ngôn và quân hầu trong tay, chúng ta cũng ngang tài ngang sức, đã đến lúc dao thật thương thật đụng nhau rồi."

[BJYX-Trans] Ký Giang ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ