Chương 3

1.4K 145 1
                                    

Lúc Tấn vương rời đi trời đã sáng bảnh, ánh mặt trời chói mắt.

Tiêu Chiến đưa hắn ra khỏi cửa phủ nhìn thấy thị vệ của Tấn vương đứng cạnh xe ngựa, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Chủ tớ họ có lẽ có gì đó muốn trao đổi với nhau, Tiêu Chiến tự giác tránh qua một bên, nhìn thị vệ ghé sát tai Tấn vương thì thầm.

Tấn vương kinh ngạc, quay đầu qua nhìn Tiêu Chiến: "Hôm nay bệ hạ triều sớm đột nhiên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thượng thổ hạ tả, thái hoàng thái hậu triệu bổn vương nhập cung."

Bệnh của Vương Nhất Bác rất kỳ lạ, thượng thổ hạ tả, sắc mặt xanh tím, cả ngày mê man, tỉnh táo không được mấy canh giờ.

Thái hoàng thái hậu đè xuống tin tức, chỉ nói hoàng đế bạo bệnh, trong cung ngoài cung phàm là người có liên quan đều biết đây không phải bệnh, mà là trúng độc.

Hoàng đế trúng độc không phải chuyện nhỏ.

Đông Kinh thành trước giờ im ắng rục rịch.

Thái hoàng thái hậu gọi tất cả thần y trong cung ngoài cung đến chẩn bệnh cho Vương Nhất Bác, chỉ biết là trúng độc, còn vì sao trúng độc, trúng độc gì, vẫn chưa có ai tìm ra.

"Sao lại không tìm ra? Thức ăn, nước uống, đồ chơi, người tiếp xúc ai cũng đều đăng ký vào sổ, các ngươi ngày đêm hầu hạ nhưng đến cả an nguy của hoàng đế cũng không bảo vệ được vậy thì cần các ngươi để làm gì?"

Thái hoàng thái hậu ngồi bên giường Vương Nhất Bác, quở trách thái giám nô tỳ quỳ dưới đất.

Ngự y cung nhân quỳ rạp phát run.

Cuối cùng vẫn là một vị thần y ngoài cung vô tình nhìn thấy cái lồng dế đặt trong tẩm cung của Vương Nhất Bác, nghiên cứu hồi lâu mới ra kết luận nói cây liễu dùng đan lồng dế tẩm độc, bệ hạ nếu ngày ngày chơi, chất độc dính lên tay, sau đó ăn vào miệng, nhất định sinh bệnh.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, không có sức lực nói cũng không có sức cử động, bên ngoài nói là bệnh, nhưng trong cung ngoài cung không ai không biết hắn bị hạ độc.

Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, thân thể khỏe mạnh, chất độc chưa đến mức lấy mạng hắn, nhưng bệnh kéo dài lâu khỏi, từ đầu thu mãi đến giữa thu vẫn chưa thấy khỏe hơn mấy.

Không ít người biết cặp dế là Giang Châu hầu dâng cho Vương Nhất Bác.

Đến cả thái hoàng thái hậu cũng không biết từ đâu nghe thấy tiếng gió, ngồi trước giường Vương Nhất Bác gặng hỏi mãi rất nhiều chuyện liên quan đến cặp dế, cuối cùng lệnh cho Vương Nhất Bác từ nay về sau không được nuôi những thứ này trong cung nữa.

Bà không tìm hiểu sâu, vì vật này qua tay không biết bao nhiêu người, thật sự áp giải Tiêu Chiến đến tiền đường cũng không định được tội chết phản nghịch cho tướng quân công cao hơn chủ.

Ngược lại còn đánh rắn động cỏ, nói nhà vua kiêng kỵ công thần.

Rất nhiều thái giám thân cận Vương Nhất Bác chỉ đành nhân lúc trong đêm không người khuyên hắn nuốt cục tức này.

[BJYX-Trans] Ký Giang ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ