Chương 14

904 116 4
                                    

Lúc Vương Nhất Bác còn nhỏ, hắn đã đọc rất nhiều sách quý hiếm ở Văn Nguyên các, cũng đọc rất nhiều dã sử bị giấu trong góc, thái phó không cho hắn đọc, nhưng hắn vẫn lén đọc một cách say mê.

Trong dã sử hoàng đế mang chuyện tiền triều đặt lên giường xử lý hoặc giải quyết phần lớn đều vong quốc, mà yêu phi trên giường thỏ thẻ gieo gió bên gối đều có mưu đồ, sau khi dùng sắc đẹp và sự ngoan ngoãn làm quân vương quay mòng mòng, nhân cơ hội đưa ra một số yêu cầu vừa khó từ chối vừa khiến quân vương mang tiếng xấu hàng ngàn năm.

Sau cái gọi là ngư thủy chi hoan ướt át bóng bẩy được mô tả trong sách vẽ, rõ ràng nên có khoảnh khắc đó, hữu cầu tất ứng, thủy nhũ giao dung.

Nói ra thì buồn cười, Vương Nhất Bác trong một khoảnh khắc muốn trở thành hôn quân.

Nhưng Tiêu Chiến không cho hắn cơ hội này, y luôn nhanh chóng thoát thân, nhanh chóng rút lui, không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, càng không cho Vương Nhất Bác đưa ra yêu cầu.

Ví dụ như lúc này giữa hai cơ thể không còn khe hở, hô hấp quyện vào nhau, tính khí trương cứng nóng bỏng của Vương Nhất Bác áp vào giữa hai chân y, tay cũng dừng trên eo y vuốt ve trêu chọc, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng là dùng ánh mắt lạnh lùng sáng trong đẩy Vương Nhất Bác ra xa.

Nhìn người này đi, một giây trước còn dụ ta, gạt ta, dùng biểu hiện thân thiện chịu thua quyến rũ ta.

Một giây sau, y có cách đẩy ta ra thật xa.

Vương Nhất Bác cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, mặc dù trên mặt không nhìn ra chút nào, nhưng vẫn rút tay ra, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai cơ thể.

Tiêu Chiến lúc này chống người ngồi dậy.

"Giờ tý rồi, bệ hạ, thần phải đi đây. Nếu trễ, Lục Ngô sẽ nghi ngờ."

Hạc trắng gì chứ, rõ ràng là hồ ly, là con cáo, đã làm chuyện xấu còn muốn giấu đuôi chạy trốn.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chiến, gần như không thể thở được.

Lúc Tiêu hồ ly mà Vương Nhất Bác nhận định trở về hậu uyển hầu phủ đã qua giờ sửu, năm mới trên đường không giới nghiêm, vẫn xem như náo nhiệt. Ngoại trừ hậu viên, những nơi khác trong hầu phủ đều đã tắt đèn. Nội quy trong phủ luôn nghiêm khắc, các hoa viên sau khi trời tối sẽ không đi lại với nhau nữa, ngoại trừ lúc Tiêu Tiễn còn ở đây, rất ít người chạy qua lại.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến mở cửa phòng mình, nhìn thấy Lục Ngô đang đứng, bên cạnh còn Tiêu Tranh đang ngồi ở bàn trong phòng.

Lòng y chợt chùng xuống.

Nhưng Tiêu Tranh không nhận ra, cô mặc chiếc váy màu hồng mới may, vừa nhàm chán vừa mệt mỏi bóc hạt dẻ chờ Tiêu Chiến, trên bàn là một đống vỏ hạt dẻ, xem ra đã đợi khá lâu.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến đã lập tức đổi thành bộ dạng mừng rỡ, gần như nhảy cẫng lên: "Ca ca về rồi! Muộn thế này ca ca còn chạy đi đâu vậy? Tranh nhi đến chúc Tết ca ca. Chúc ca ca năm mới bình an vui vẻ, vạn sự như ý!"

Cách cô cúi chào chúc tết thực ra có chút buồn cười, nét hoảng hốt trên mặt Tiêu Chiến thoáng qua, mỉm cười đưa tay phủi một ít vỏ lụa hạt dẻ dính trên cằm cô: "Là đến tìm ca ca để lấy tiền mừng tuổi đúng không? Ca ca không có, sao muội không đi tìm phụ thân đi?"

[BJYX-Trans] Ký Giang ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ