Quyển 2 - Chương 28: Khai trương

21 1 0
                                    

Tại vùng Sắc Lặc xuyên, nơi du mục quan ngoại cư trú chiếm hơn nghìn, kinh doanh như đại thành Quan Trung, trình độ phát triển như Tấn Dương. Các vùng được chia theo tộc, tộc Thiết Lặc ở phía Đông. Mà nơi Đại Thiền Vu Hạng Thuật sống được bọc bởi hai mặt núi, hướng này không có làng mạt tái ngoại của tường thành, ngoài thôn xóm ra, có không ít du mục cử người trong tộc tới đây, sau những ngày hè ngắn ngủi thì gia nhập Cổ Minh, chuẩn bị nghênh đón mùa đông dằng dặc không lâu nữa sẽ đến.

Trần Tinh cảm thấy nơi này đẹp quá đỗi, có yên tĩnh bên trong ồn ã, phong cảnh lại không gì sánh bằng, nếu trèo lên giữa sườn núi đằng sau sẽ thấy được toàn cảnh con sông. Người cùng tộc Hạng Thuật cũng hào phóng sôi nổi lắm, hết phóng ngựa lại chơi bóng, ăn không ngồi rồi cả ngày, cười nói hoan hỉ, sống nay đây mai đó, không thích lao động, chờ cho qua mùa đông.

Cơ mà tại sao lão tử là khách từ xa tới, lại phải quét tước phòng cho ngươi hả! Ta có phải tiểu tư đâu! Trần Tinh rất muốn vứt khăn xuống đất, lại không khỏi hiếu kỳ, bắt đầu ngắm nghía nơi Hạng Thuật sống.

Không giống như đã cưới vợ sinh con, song vẫn có thể nhìn ra đã có người từng sống ở đây.

Trần Tinh sống cùng sư phụ từ bé nên quen cảm giác này lắm, có lẽ hồi còn chưa trưởng thành Hạng Thuật sống chung với phụ thân. Sớm hơn nữa, có lẽ có cả mẫu thân.

Cậu tiện tay lau giá sách, lật xem sách trên đó, nhìn không hiểu chữ nghĩa gì, nhưng lại biết không ít tranh, phần lớn là tư liệu học võ, hướng dẫn cưỡi ngựa bắn cung, ghi chép về binh khí, giảng giải về gân mạch và huyệt vị cho ngoại tộc, kèm với bản đồ tái ngoại, và còn cơ man là danh sách.

Khi mặt trời ngả về núi Tây, bên ngoài truyền tới tiếng ca múa, Hạng Thuật đã về.

Hạng Thuật: "Ngươi làm gì đó? Đừng có làm loạn đồ ta!"

Trần Tinh suýt nữa giận dỗi vứt khăn lên mặt Hạng Thuật, căm tức nói: "Ngươi nói coi? Quy củ của bọn ngươi là bắt khách dọn phòng hả?"

Hạng Thuật sững người, đoạn bật cười.

Từ khi trở về Sắc Lặc Minh, Hạng Thuật tốt tính hơn nhiều, đây vẫn là lần đầu Trần Tinh thấy Hạng Thuật cười, vừa cười lên trông anh tuấn vô cùng, cái khí chất người lạ chớ gần cũng mất tăm, thay vào đó là sự ôn hòa và gần gũi còn hơn cả Thác Bạt Diễm.

Thế nhưng, Hạng Thuật lập tức ngưng cười, nói: "Dùng cơm tối thôi, theo ta."

Tối nay, Thiết Lặc tổ chức tiệc chúc mừng hết sức long trọng, cả Sắc Lặc xuyên nổi lửa trại, ăn mừng Đại Thiền Vu trở về. Dưới dãy núi, họ uống rượu, nướng cá, ăn thịt, hát hò rung trời. Trần Tinh ngồi cạnh Hạng Thuật, thuộc hạ dâng đùi dê nướng, lại đưa cậu một con dao bạc, Trần Tinh thèm ăn quá, định cắt cho mình miếng, tự dưng mọi người chung quanh quay sang nạt cậu.

Trần Tinh: "?"

Mọi người bắt đầu quát Trần Tinh, ra hiệu cậu hầu hạ Đại Thiền Vu ăn, Trần Tinh cầm dao, rất muốn đâm chết Hạng Thuật ngay khỏi nói nhiều.

"Nói ngươi không hiểu chuyện." Hạng Thuật tiếp lời, giải thích cho họ đôi câu, mọi người mới chậm rãi ngồi xuống.

Trần Tinh đành phải cắt thịt cho Hạng Thuật trước, Hạng Thuật chỉ ăn một chút liền đưa tay, nói: "Tự ăn đi."

Thế là mọi người mới bắt đầu ăn uống, chốc sau, một nữ tử đỡ một lão nhân vào chỗ, có lẽ là trưởng lão tộc nào đó, mấy lão nhân được Hạng Thuật mang về từ Trường An ân cần thăm hỏi, tán gẫu với nhau. Hạng Thuật không chen vào, chỉ lo uống rượu, thỉnh thoảng nhìn lướt qua Trần Tinh, Trần Tinh đang ăn thịt dê nướng, không ngừng suy đoán từ nét mặt mọi người, nghe họ nhắc tên Phù Kiên nhiều lần, chắc mẩm đang nói xấu về gã.

Hạng Thuật đưa bát không trong tay, ra hiệu cho Trần Tinh rót rượu.

Trần Tinh: "Các ngươi định gϊếŧ vào Quan Trung, thay Phù Kiên, tự mình lên làm hoàng đế ư?"

Hạng Thuật tiếp lời: "Phải xem tâm trạng ta đã."

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh rót đầy rượu cho Hạng Thuật, lại hỏi: "Còn lời hứa mang ta tới ngọn núi gì đó để tìm Định Hải châu thì sao?"

Hạng Thuật: "Chờ đi."


ĐHPSLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ