Quyển 3 - Chương 69

33 2 0
                                    

Hôm sau, Hạng Thuật chuẩn bị ra ngoài, thấy Trần Tinh cũng thay y phục, rõ ràng muốn đi cùng.

"Đêm qua ngủ ngon không?" Hạng Thuật hỏi thăm.

Hắn hỏi Trần Tinh, nhưng Tạ An vẫn còn ngái ngủ trả lời: "Hiếm khi không cần vào triều, lẽ ra phải ngủ một giấc ngon lành, ai ngờ nửa đêm hôm qua có hai con chim hót ầm ĩ, hại ta trằn trọc ngủ không yên, mãi tới hừng đông mới chợp mắt được."

Khóe môi Trần Tinh khẽ giật: "Ồ? Có chim? Sao ta không nghe thấy."

Tạ An: "Có đó, một con bay từ phía Tây, một con khác bay từ phía Đông, mi rượt ta đuổi... ban đầu bay thế này, rồi bay thế này..." Nói đoạn, y múa may diễn tả: "Con phía Tây tự dưng bất động, cứ kêu ra rả bên tai ta, các ngươi có thấy kỳ không?"

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh: "???"

"Đi thôi." Hạng Thuật nói.

"Ta đi với huynh." Trần Tinh đứng dậy.

"Ê ê!" Tạ An cười nói, "Đừng gấp, dẫn huynh theo với! Đừng hòng bỏ huynh lại!"

Trần Tinh: "Huynh tự đi đi, đừng ở cùng ta, lỡ lát nữa Thi Hợi tới bắt ta thì sao?"

Tạ An: "Phải nhỉ, lỡ kẻ địch tới, xương già của huynh cũng không đánh được."

"Trần Tinh! Các ngươi định đi đâu đó?" Tiêu Sơn nói, "Ta đi nữa!"

Trần Tinh đành dẫn Tiêu Sơn theo, Hạng Thuật tính cưỡi ngựa đi nhanh về nhanh, ngờ đâu Tạ An đã chuẩn bị xe ngựa như sắp đi du ngoạn, còn sai người thông báo cho Phùng Thiên Quân. Sau đó Phùng Thiên Quân dẫn Cố Thanh theo, đúng lúc Tạ Đạo Uẩn đến thăm Cố Thanh, thành thử biến thành cả sở trừ tà kéo nhau đi, thêm hai đại phu, cả bọn rời khỏi Kiến Khang, nói cho xuôi là giải quyết công việc, thực chất là đến núi Nam Bình ăn ngon mặc đẹp, thả diều giữa mùa thu mát mẻ.

Ban đầu Xích Bích tên là Bồ Kỳ, dãy núi trải dài vô tận tựa như long mạch của trời đất, ba ngọn núi Xích Bích, Nam Bình và Kim Loan được kết nối với nhau.

Trời mây trắng xóa, núi non sừng sững hướng ra Trường Giang và Hồng Hồ ngàn dặm. Giữa trời thu vời vợi, lá phong trên núi rực đỏ như lửa, cây bạch quả vàng kim xếp chồng lên nhau, đồng thời có thêm cây du, cây dâu, cây ngô đồng điểm tô, lớp này đè lên lớp khác, trải dài vạn dặm, soi mình lên mặt Hồng Hồ xanh biếc, thác đổ trên núi như dải lụa trắng đang bay.

Trong sơn có thủy, trong thủy có sơn, các khoáng vật sặc sỡ màu như thổ hoàng, chu sa, đan sa, v.v... hòa tan trong núi sông, quả thật là cảnh đẹp nhân gian được đất trời chế tác một cách tài tình.

Quận thú Vũ Xương hay tin Tạ An đến, bèn vội phái đội thuyền mặc Tạ An sai sử, vài chiếc thuyền nhỏ được neo trên hồ dưới chân núi, Tạ An không muốn bị quấy rầy, nên cuốc bộ một mạch lên núi Nam Bình. Khi đến lưng chừng núi, Trần Tinh lấy thư tay của Trương Lưu được Hạng Thuật chép lại ra, đối chiếu với ba ngọn núi trước mặt và hồ lớn dưới núi, nhìn từ góc độ này thì quả thật là núi Nam Bình.

Hạng Thuật hỏi: "Đàn thất tinh ở đâu?"

Tạ An đáp: "Ngay lưng chừng núi, trên vách đá đối diện Hồng Hồ, đi, ta dẫn các ngươi tới đó."

Trời chiều mưa bụi lất phất, khi còn bé Tạ An đã khám phá biết bao núi đồi nổi danh, với trí nhớ cực tốt của mình, y lên núi Nam Binh như ngựa quen đường cũ, cầm ô giấy cất bước lẹ làng, rẽ được mấy vòng đã dẫn đầu, thay vào đó Trần Tinh kéo vạt áo bào, thở hồng hộc đi phía sau, đuổi không kịp Tạ An.

Tạ Đạo Uẩn đi cùng Tiêu Sơn, thấy vậy bèn gọi vài tiếng, sau đó chủ động dừng lại chờ Trần Tinh.

"Tính ra ngươi chơi hợp với Tiêu Sơn đó." Trần Tinh cười bảo.

Khoảng thời gian Trần Tinh nằm trên giường, Tạ Đạo Uẩn thường đến chẩn bệnh cho cậu, qua lại mấy lần liền thân thuộc với Tiêu Sơn, hôm tiến cung gặp Tư Mã Diệu, Tạ Đạo Uẩn còn hẹn tỷ thí một trận với nó.

"Tiểu huynh đệ lúc nào cũng lo nghĩ cho ngươi," Tạ Đạo Uẩn nói, "sao ngươi cứ luôn vô tâm vô phế?"

"Ta vô tâm chỗ nào?" Trần Tinh khó hiểu.

Tạ Đạo Uẩn xùy một tiếng, không nói nữa, Trần Tinh hoài nghi nhìn Tạ Đạo Uẩn: "Chắc ngươi không có ý đồ gì với con nuôi ta chứ?"

"Thầy từ tà, đầu ngươi không chứa được gì khác à?" Tạ Đạo Uẩn lập tức nổi giận.

Tạ Đạo Uẩn ở cùng Tiêu Sơn hệt như một đại tỷ tỷ, tổ hợp này khiến Trần Tinh hết sức bất ngờ.

Trần Tinh đương nhiên biết Tiêu Sơn sẽ trưởng thành rất nhanh, thậm chí mấy năm nữa có thể tìm được người mình thích. Theo tập tục Tấn quốc, mười bốn đã hỏi cưới được rồi, người Hung Nô còn sớm hơn nữa kìa. Song trong lòng cậu Tiêu Sơn vẫn còn quá nhỏ, mặc dù nửa năm qua đã cao thêm không ít, nhưng nó vẫn chỉ mới mười hai tuổi thôi.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, cậu thừa nhận mình 'vô tâm vô phế' thật, bởi cậu hy vọng Tiêu Sơn có thể nhanh chóng trưởng thành, chí ít đừng quá lưu luyến cậu giống Lục Ảnh. Nếu không, nó sẽ mãi là đứa trẻ chưa lớn, rồi vài năm sau mình qua đời, Tiêu Sơn làm sao có thể tự lập đây? Vậy nên cậu không còn coi nó là trẻ con như hồi còn ở Cáp Lạp Hòa Lâm, mà đối đãi nó như một người trưởng thành giống mình, dạy nó đọc sách viết chữ, tránh thể hiện quá nhiều cảm xúc.

Đồng thời để nó kết bạn nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn, để trong thế giới của Tiêu Sơn không chỉ có mình Trần Tinh.

Trần Tinh cảm thấy Tiêu Sơn cái gì cũng biết, mà thực ra Tiêu Sơn cũng hiểu rằng sau lần gặp lại ở Cối Kê, Trần Tinh đã nỗ lực xin lỗi nó, giải thích suy nghĩ của mình mặc cho Tiêu Sơn hiểu như không hiểu. Từ dạo ấy Tiêu Sơn đã nhận ra tình cảm thân thiết nhưng xa cách của Trần Tinh, biết Trần Tinh đang giục nó trưởng thành, mong một ngày nào đó nó có thể tự lập.


ĐHPSLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ