Chương 15: Rung động

1.3K 155 6
                                    

Edit: Yeekies

Cuối cùng đời trước, phòng vẽ tranh của Trần Tê cũng không đổi thành khóa điện tử, bởi vì một khi cậu đã quen với chỗ nào đó, thì rất khó thay đổi.

Bao gồm phòng vẽ tranh trên lầu sáu đã bị vứt đi này.

Suốt hai đời, cậu đều chọn cái phòng rách nát này để thỏa mình vào hội họa.

Đời trước khi cậu muốn vẽ tranh, nếu không phải phòng vẽ tranh ở Yến Trạch, thì nhất định sẽ ở gian phòng cũ nát bị bỏ rơi trên lầu sáu của trường này.

Trong phút chốc, một hồi chuông vang vọng khắp sân trường, đem Trần Tê hoảng hốt đang chìm trong hồi ức đời trước kéo về.

Cậu ngẩng đầu, ngẩng đầu, biểu tình lạnh nhạt nhìn người đàn ông đời này đang nhỏ giọng ủy khuất nói với cậu, trên mặt nhàn nhạt nói: “Tiên sinh, chắc là ngài đã nhận nhầm người.”

Thanh niên trước mặt xa cách mà lạnh nhạt, giống như từ sâu trong xương cốt đã mang một nỗi chán ghét đối với hắn.

Gương mặt Yến Hoàn trầm xuống, còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến biểu tình lạnh nhạt của thanh niên, lại không dám hé răng.

Hắn nhìn người thanh niên mang áo thun màu đen đã thu dọn xong dụng cụ vẽ tranh, trên lưng mang túi xách, bóng dáng mảnh khảnh hờ hững xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cơn gió mùa hè nhẹ nhàng lướt qua, lờ mờ mang theo chút mùi hương trong gió của hàng cây cổ thụ, phòng vẽ tranh trống rỗng tỏa ra hơi thở ẩm ướt, hòa cùng mùi thuốc màu hỗn tạp, cả căn phòng chỉ còn tiếng động nhẹ phát ra từ cây quạt cũ xưa trên trần nhà đang chậm rãi quay.

Người đàn ông cao siêu xuất chúng trầm mặt mà đứng im bên cửa sổ, ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu đến, đem bóng dáng hắn kéo dài, bao trùm dưới chân người đàn ông.

Yến Hoàn ngẩng đầu, một bên tự nhủ với chính mình rằng thanh niên thật sự rất chán ghét hắn, một bên lại nâng chân lên, không chịu khống chế mà hướng tới bóng dáng thanh niên đi đến.

Lầu 5 hẻo lánh, cầu thang cổ xưa ẩm ướt, thanh niên vai mang túi xách, đeo lai nghe xuống lầu, Yến Hoàn nhẹ bước, yên lặng cách thanh niên một đoạn.

Suốt đoạn đường bước đi, Yến Hoàn trước sau đều chỉ có thể nhìn bóng dáng màu đen của thanh niên.

Thẳng đến khi ra khỏi cửa khu dạy học, bước chân của thanh niên hơi dừng lại một chút, tựa hồ đã nhận ra điều gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cơ thể Yến Hoàn hơi hơi cứng đờ, nhấp môi đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Cũng may thanh niên chỉ là hơi hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không xoay người, không có ý định quay đầu lại nói với hắn cái gì, cứ như vậy mà tiếp tục đi về phía trước.

Yến Hoàn theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chậm rãi đi theo phía sau thanh niên, cùng cậu đi đến thảm cỏ xanh thắm sân thể dục.

Ánh mặt trời lười biếng, sáng trong như nước mà rọi xuống, chiếu lên mặt thảm xanh xanh, trên không trung, những đám mây xanh thẳm gắt gao dựa gần phía chân trời.

[ĐM - OnGoing] Tu La Tràng hôm nay thật là náo nhiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ