Chương 46: Song khổ nhục kế

899 111 10
                                    

Edit: Yeekies

Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh ngẩng đầu, phản ứng có chút chậm chạp, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lương Chí lặp lại nói: “Cho Tần Hằng?”

Ở bệnh viện của hắn, tiêu tiền của hắn cho người đàn ông khác?

Lương Chí chần chờ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

Yến Hoàn ngơ ngác nhìn Lương Chí, một hồi lâu lẩm bẩm nói: “Một tên Tần Thiệu.”

“Tiểu bạch kiểm tôi cũng nhịn.”

“Tần Hằng lại là cái thứ gì?”

Ai không biết thanh danh tiểu thiếu gia Tần gia Tần Hằng so Tần Thiệu còn rêu rao hơn, là đứa trẻ được Tần gia cưng chiều nhất, từ trước đến nay Tần Hằng phong lưu tùy ý phong, đánh nhau tán gái đua xe không thiếu thứ gì, theo đuổi ai thì vung tiền như nước.

Người người say sưa nói chuyện về sự tích phong lưu của Tần Hằng, mỗi người trong giới đều biết Tần Hằng thích một người có thể cưng chiều người nọ lên trời, nhưng một khi không còn hứng thú, hắn có thể quay đầu, mắt không chớp rời đi.

Mà cho tới bây giờ còn không có người nào Tần Hằng không theo đuổi được.

Tần Hằng xuất hiện bên người Trần Tê, không cần động não cũng có thể nghĩ đến Tần Hằng đến vì lí do gì.

Yến Hoàn nhìn Lương Chí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi lấy xe lăn tới.”

Lương Chí kinh ngạc, hắn vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Bác sĩ nói ngài cần phải chú ý nghỉ ngơi.”

Nghỉ ngơi cái rắm.

Người đã đuổi tới nơi, hắn sao có thể té ngã trước.

Tần Hằng đẳng cấp như thế nào? Muốn thật sự theo đuổi Trần Tê, có thể dỗ đến Trần Tê tìm không ra đông tây nam bắc, hắn biết đi đâu mà khóc?

Yến Hoàn giương mắt lạnh lùng liếc Lương Chí nói: “Còn không mau đi.”

Lương Chí có chút chết lặng, thở dài một hơi thật sâu, xoay người tìm xe lăn cho Yến tổng của hắn.

------

Lầu 3, bên ngoài phòng khám, một thanh niên tóc đen yên tĩnh ngồi trên ghế dài.

Sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi nhạt nhẽo, băng gạc vấn quanh, hơi hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn vào cửa phòng khám.

Ánh đèn rọi sáng cả hành lang, thanh niên hơi nghiêng đầu, lông mi buông xuống, trên mi mắt hắt lên chiếc bóng mờ nhạt, tóc đen mềm mại đáp lên băng gạc trắng tinh.

Cho dù cậu chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mềm mại thoải mái, nhưng bóng lưng đơn bạc của cậu vẫn thẳng thắn, ngón tay đáp trên đầu gối, cả người toát nên vẻ yếu ớt.

Nơi tối tăm xa xa hành lang, người đàn ông ngồi trên xe lăng, tay đặt trên đầu gối, hắn trầm mặt mà nhìn thanh niên mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ghế dài.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ tới trận tuyết rơi vào đêm đông đời trước.

Trong bệnh viện cũ nát nơi hẻo lánh,  thanh niên có phải hay không cũng trông như thế này, sắc mặt tái nhợt, lưng gầy đơn bạc, lẳng lặng mà ngồi trên ghế dài nhìn đám người tới lui trong bệnh viện.

[ĐM - OnGoing] Tu La Tràng hôm nay thật là náo nhiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ