Chương 50: "Lại tức giận rồi."

798 84 3
                                    

Editor: Yeekies

Từ trong phòng bệnh Trần Tê đi ra, hộ sĩ cẩn thận gõ gõ cửa phòng bệnh người đàn ông, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”

Hộ sĩ đi đến trước giường bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Yến tổng, Trần tiên sinh vẫn không ăn cơm.”

Lúc đến phòng mời Trần Tê ăn trưa, hộ sĩ nhẹ giọng gọi cậu nên ăn cơm, nhưng thanh niên ngồi trước giá vẽ trên tay nắm bút vẽ, mắt cũng không nháy, dường như cậu đã chìm vào thế giới riêng của mình.

Hộ sĩ không dám quấy rầy, chỉ có thể nghe theo Yến Hoàn phân phó, chờ đến khi thuốc màu của thanh niên hết, bút vẽ của cậu dừng lại, mới cẩn thận đi vào kêu thanh niên ăn cơm.

Ai biết cả người thanh niên lại tản ra hơi thở không muốn ăn cơm, nhấp môi ngồi trước bàn vẽ, áp suất không khí xung quanh dường như cũng trở nên nặng nề.

Hộ sĩ chỉ có thể bất đắc dĩ mà tới tìm Yến Hoàn, rốt cuộc vị thanh niên kia là Lương Chí ngàn dặn vạn dò cô nhất định phải chiếu cố tốt.

Yến Hoàn nghe được tên nào đó, động tác đào thuốc màu dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt khó lường.

Hộ sĩ trước mặt đang tha thiết chờ đợi Yến Hoàn nói biện pháp gì đó, để thanh niên an phận mà ăn một bữa cơm.

Cuối cùng thì công việc hiện tại của cô chính là chiếu cố thanh niên thật tốt, để thanh niên ăn ngon ngủ ngon tâm tình vui vẻ.

Ai biết người đàn ông ngồi ở đầu giường bệnh thần sắc trên mặt khó lường, cũng không lên tiếng.

Ai dám khuyên Trần Tê đang vẽ đi ăn cơm?

Dù sao Yến Hoàn căn bản không dám.

Đời trước hắn niên thiếu khinh cuồng, không biết sống chết vào một buổi tối ngày nọ muốn Trần Tê từ phòng vẽ tranh đến ăn cơm với hắn.

Buổi tối ngày đó, hắn nhấc chân ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt nhìn Lương Chí nói: “Em ấy đã vẽ mấy ngày rồi!”

“Chính ông đếm xem em ấy đã bao nhiêu ngày không ăn cơm với tôi rồi?”

Dứt lời, hắn tự mình trầm tư nhẩm đếm, một bên đếm một bên không thể tin tưởng mà ngẩng đầu nói: “Ba ngày!”

Yến Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì những bức tranh kia, ba ngày không ăn cơm với tôi!”

Còn nói yêu hắn, rõ ràng chính là yêu đống thuốc màu kia!

Thời gian ăn cơm thời gian ngủ đều lộn xộn, vốn dĩ cơ thể không đủ dinh dưỡng, thân thể nhỏ bé kia giống như gió thổi qua cũng lung lay.

Lương Chí yên lặng nhìn người đàn ông tức giận đến kéo cà vạt ra, nảy sinh ác độc mà nói muốn mang họa sĩ nhỏ kia từ phòng vẽ tranh ra dạy dỗ một phen.

Kết quả Lương Chí kêu người từ phòng vẽ tranh đưa tới sảnh lớn, nhìn thấy người đàn ông nọ lập tức an tĩnh lại.

Mày Trần Tê nhẹ nhàng nhíu lại, biểu tình ngơ ngẩn, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong tranh vẽ, cả người tản ra khí áp thấp.

[ĐM - OnGoing] Tu La Tràng hôm nay thật là náo nhiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ