Có lẽ vì giải toả được không khí căng thẳng với tôi nên sau khi trở lại bàn nhậu Jungkook năng động hẳn. Em hết xếp đống ly rượu nhỏ lên miệng ly bia rồi đạp chúng đổ xuống, lại quay với một chai soju mà nhét vào đó một đôi đũa bày trò quay vòng, ai bị đầu đũa chỉ điểm thì phải uống hai ly hoặc mời một người lạ trong quán nhảy cùng mình. Taemin hào hứng đòi quay vòng đầu, chủ sinh nhật thì luôn được ưu tiên nên đám chúng tôi cũng nhường.
"Thánh chỉ tới đây!" - Taemin cầm đầu đũa, xoay một vòng.
"Anh vừa chúc em đừng có báo anh nữa." Tôi vỗ trán, cái bàn sáu người mà cũng quay được trúng tôi đang trốn trong góc. Đầu óc đã bị rượu cùng thuốc lá xô qua đẩy lại, đến cả người ở cách hai mươi mét tôi cũng nhìn không rõ nữa. Loạng choạng đứng dậy, tôi vươn vai lắc đầu cho tỉnh táo rồi men theo phía sau ghế đi ra khỏi bàn.
"Anh sẽ cho mấy đứa coi thế nào là người biết nhảy."
Tôi bám vào thành bàn, uống một ly nước lọc để giảm bớt mùi rượu trong miệng dù tôi biết cả chục con người trong quán này ai cũng bám mùi rượu. Đám Taemin hú hét liên tục, Namhyun cắn tay áo chờ đợi, Hyunmin chống cằm nhìn về phía tôi, đến Somi cũng tựa cằm lên vai Jungkook hóng hớt. Tôi nhìn một vòng, bàn gần nhất toàn con gái, nếu tôi mời một trong số họ thì những người còn lại sẽ suy nghĩ vì sao tôi không chọn. Tôi đảo mắt đến bàn số hai, đây rồi, một bàn toàn con trai mà tôi chắc hẳn sẽ từ chối nhảy cùng tôi. Nếu vậy thì tôi sẽ không phải nhảy mà cũng không cần uống thêm ly nào. Tôi loạng choạng đi tới, mấy cậu trai thấy tôi chống tay vào ghế phía sau lưng thì ngẩng mặt lên dáo dác nhìn. Tôi mạnh dạn khoác tay lên vai người gần nhất, cúi đầu xuống hỏi cậu bạn tóc nâu.
"Cậu nhảy với tôi một bài được không? Bạn tôi thách tôi chọn người đẹp trai nhất quán để nhảy cùng."
Cậu chàng bật cười, lắc lắc đầu làm tôi mừng không tả được. Tôi định quay đi thì có bàn tay đã giữ tôi lại.
"Tôi nhảy với anh, nhưng có điều này bạn anh có biết không?"
Tôi đơ người nhìn cậu ấy.
"Anh không tự mời mình nhảy được đâu."
Tôi xịt keo luôn. Đứng đờ ra giữa quán trong khi bên tai văng vẳng tiếng Taemin hét chủ quán đổi đèn đổi nhạc. Quán nhậu này rất thú vị, sau mười giờ đêm nếu có khách yêu cầu thì đèn vàng ấm áp sẽ được thay bằng đèn đủ màu nhấp nháy, mấy bài nhạc ballad hay pop đều sẽ được đổi sang mấy bản edm sôi động.
Cậu chàng tóc nâu kéo tay tôi đứng dậy. Hỏi tôi biết nhảy không, tôi gật đầu, tôi dù gì cũng là lớp trưởng của lớp nghệ thuật hồi còn học trung học. Dắt tay tôi đi tới khoảng trống giữa quán trong tiếng hú hét của cả bạn cậu ấy lẫn bạn tôi, cậu chàng ôm lấy eo tôi trong sự bối rối và kéo cả hai tay tôi đặt lên cổ cậu ấy để chuẩn bị nhảy điệu gì đó mà tôi cũng không hình dung ra được. Nói tôi không ngại thì là nói dối, nhưng nói tôi trốn đi lúc này thì càng kì lạ hơn. Tôi đã hai mươi hai tuổi, đưa đẩy tình ý với ai đó là chuyện rất bình thường.
"Không nhảy!"
Tôi giật mình quay lưng lại nhìn chủ nhân bàn tay đang kéo cổ tay mình xuống khỏi cổ của cậu bạn tóc nâu kia. Jungkook kéo mạnh tay tôi về phía em ấy, không có sự chủ động, tôi đổ gục trong lòng em. Hương thơm từ nước hoa trên người Jungkook xộc thẳng vào não, hoà với mùi rượu thoang thoảng làm tôi tựa hẳn vào người em một cách tham lam. Jungkook kéo tay tôi đi thẳng ra ngoài con hẻm trước ánh nhìn của mọi người, tôi cúi đầu xin lỗi cậu bạn kia rồi ra hiệu cho đám Taemin rằng ổn cả, nhậu tiếp đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfic"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."