Mở triển lãm là một quá trình đau đầu, đến ngày mở cửa thì đau tim. Khác với Jungkook có sức hút sẵn từ việc đi làm ở phòng tranh, tôi thật sự đứng ở vạch xuất phát. Tôi có gửi vé mời cho vài người bạn cũ trong trường đại học, nhờ vả một vài người đăng thông tin trên mạng xã hội và dựa vào mối quan hệ của chính mình. Cả cô bán quýt tôi cũng mời, cô nói rằng sẽ tới, nhưng tôi thật ra không tin lắm.
"Chúc mừng sinh nhật, yêu của em." Jungkook hôn lên trán tôi thật nhẹ, rồi bắt đầu hôn loạn xạ trên khuôn mặt và cổ tôi.
Những cái chạm có hơi nhột, tôi bật cười trong vòng tay em rồi trả lại cho em một lần hôn môi.
"Cảm ơn em."
"Quà thì khui sau nhé." Jungkook lưu luyến hôn thêm một lần.
"Em có định cột nơ vào cổ rồi tặng em cho anh không?"
"Em mà cột sợ anh lại tiếc." Jungkook cười.
"Sao phải tiếc?"
"Không có chỗ gác chân."
Tôi đá vào chân em một cái, giật túi xách đi thẳng ra cửa với hai má đỏ rần. Tôi hai mươi tư rồi, tôi không an toàn cho người khác lắm, nhưng người bên cạnh tôi thì quá nguy hiểm.
Jungkook khoá cửa rồi lạch bạch chạy theo sau, em bắt được tôi rất nhanh, kéo tay tôi nắm đi xuống hầm để xe. Bên ngoài mới chỉ là sáng sớm, một sớm mùa đông trong lành và se lạnh. Tôi cúi mặt vào trong áo dạ lớn, lâu lâu lại ngẩng đầu lên thở một hơi để làn khói bay bay trong không trung vì nhiệt độ thấp.
"Run không?" Jungkook hỏi tôi.
"Run lắm, sợ không ai đến."
"Ít gì cũng có em."
"Có em là nhiều lắm rồi."
Tôi vui vẻ ngồi vào ghế phụ với trái tim đập như muốn nổ tung. Đêm qua trước khi về tôi đã kiểm tra một lượt và chắc chắn không có sai sót gì có thể xảy ra, nhưng lần đầu nào cũng rất lo lắng.
Jungkook nắm lấy tay tôi khi lái xe, em xoa xoa lên mu bàn tay tôi liên tục như một lời động viên. Tôi hạnh phúc nhìn bàn tay đang đặt lên tay mình, ừ thì dẫu trời đất sụp xuống vẫn có người vì mình chống đỡ.
Triển lãm của tôi được mở tại một phòng tranh tư nhân lớn hơn của Jungkook. Tôi không có yêu cầu nhiều, chỉ cần không gian tối giản và đèn vàng là được. Nhưng lý do lớn nhất tôi chọn nơi này là vì số nhà của nó.
Số 0910 đường K.
Jungkook đỗ xe vào bãi đỗ. Em đi vòng quanh mở cửa giúp tôi rồi đỡ lưng tôi đi vào trong. Càng bước vào tôi càng hồi hộp, chưa đến giờ mở cửa nhưng mồ hôi đã đổ đầy trán.
"Bình tĩnh nào." Jungkook dịu dàng an ủi.
Tôi tra chìa khoá vào ổ, mở cánh cửa triển lãm của tôi ra. Bảng hiệu in chữ Grascia nhấp nháy quanh dãy đèn nháy khi tôi bật công tắc, tiếp đó là những ánh đèn vàng ấm cúng chạy dọc bốn bức tường. Một triển lãm với không gian mở hoàn toàn, nhìn một vòng liền có thể bao quát toàn bộ các bức tranh.
"Em thấy sao?"
Tôi hỏi khi thấy Jungkook đút hai tay vào túi quần, ánh mắt không quá tươi tắn nhìn quanh căn phòng một lần.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfic"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."