Hôm ấy bố về nhà rất khuya. Tôi bắt gặp bố đang âm thầm cởi giày khi đi ra tủ lạnh lấy thìa đắp lên mắt, cái thìa tôi bỏ hơn cả tiếng trong ngăn đá chắc đã đủ lạnh. Bố hỏi tôi có gì ăn không, tôi đi pha cho bố một bát mì lớn với mấy miếng thịt bò. Tôi chưa vào phòng vội, đi đến ngồi đối diện bố hỏi chuyện:
"Bố. Bố biết câu chuyện nàng tiên cá không?"
"Bố biết, con lại làm sao?"
"Bố thấy trong câu chuyện đó ai đau lòng nhất?"
"Chắc là cha của nàng tiên cá. Ông ấy vừa mất vợ vừa mất con gái, ông ấy sống khổ lắm, chắc chắn là đau lòng nhất."
Tôi dạ một tiếng rồi rót cho bố một ly nước, cầm hai cái thìa vào phòng.
Chườm lên hai mí mắt đã sưng húp, tôi bắt đầu nghĩ ngợi về chuyện mình nên làm gì tiếp theo. Tôi đã sắp tốt nghiệp, hai năm trôi không nhanh không chậm, nhìn lại một lần, tôi thấy mình đã trải qua rất nhiều chuyện. Những câu chuyện đó đủ để tôi tích được đầy một bụng kinh nghiệm sống và yêu đương.
Vẽ cũng tốt hơn, đổ bóng không sai nữa, căn tỉ lệ thì nhờ có bố và Finn mà chuẩn không cần chỉnh. Giáo sư Cha mà gặp lại tôi chắc vui lắm, tôi bây giờ phối màu rất tốt rồi. Giáo sư Meliora khi nào gặp tôi cũng cười tươi, tôi tự hào về bản thân lắm.
Finn đã vạch cả tương lai cho anh, trong đó còn bao gồm cả tôi. Không biết kiếp trước tôi đã làm gì để kiếp này được gặp người tốt với mình như thế. Tương lai của tôi vẫn còn là một dấu hỏi chấm lớn, tôi nên làm gì? Mở triển lãm dưới tầng 2, mở phòng tranh nhỏ như cái phòng tranh ở Seoul kia, hay là xin một chân nhặt bóng trong sân Stamford Bridge đây. Sau đó tôi nghĩ đến việc tương lai của mình sẽ bao gồm những ai. Bố, mẹ, bạn bè và ai nữa?
Tôi bỗng hiểu vì sao mẹ muốn tôi đi theo con đường múa đương đại, bà chắc hẳn biết rõ tôi có một ngày sẽ suy nghĩ không ra như vậy.
Hai cái thìa đã hết lạnh, tôi bỏ xuống rồi soi gương để chắc chắn nhìn mình đã đỡ hơn. Finn vừa gọi điện tới, tôi thở dài não nề bắt máy.
"Nghe giọng em mệt thế."
"Anh thấy em vẽ đẹp không? Em rẽ ngang qua mỹ thuật, cảm thấy mình chưa đủ tài năng."
"Cần cù bù siêng năng mà, em đừng nghĩ nhiều."
Finn nói rõ nghiêm túc, tôi lại phụt cười: "Cần cù bù thông minh anh ơi."
"Ừ ừ anh không biết rõ."
"Nhưng vẽ cũng không thuộc phạm trù thông minh, nó thuộc phạm trù tài năng. Cần cù có bù tài năng không anh?"
"Cái gì cũng bù được. Trước hết thì anh bù cho em một chuyện, xuống nhà đi."
Tôi lật đật ngồi dậy rồi đi xuống tầng trệt. Trời đã khuya, không biết anh muốn làm gì.
Lúc tôi xuống tới nơi đã thấy Finn đứng dưới nhà với một bó hoa hồng xanh. Tôi nghe nói hoa hồng xanh là biểu tượng của London, cũng không biết là do như thế hay do Finn là một fan cứng của Chelsea nữa.
"Cảm ơn anh." Tôi nhìn bó hoa mà cười mãi.
"Đi chơi mà không tặng em món quà nào, anh về nhà rồi mà cứ nghĩ mãi."
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfiction"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."