Có bao nhiêu người thích Jungkook? Tôi đếm không nổi.
Số thư từ em nhận được mỗi dịp valentine chắc còn nhiều hơn số bài em chép khi lên lớp. Jungkook không yêu đương với ai, cho đến cuối năm hai.
Cuối năm hai, tôi quen em hai năm, thích em một năm. Em có mối tình đầu.
Sau khi gây gổ với đám khoa thể thao rồi để tôi phải lo lắng, hôm sau Jungkook đã khiến tôi nở mày nở mặt.
"Từ ngày mai em mà xây xước gì thì có người lo rồi. Park Jimin đỡ mệt nhé!"
Jungkook sảng khoái cười nói khi đám chúng tôi tụ tập trên sân thượng. Tôi hỏi chuyện gì? Jungkook không nói, chỉ vừa cười vừa nhìn đám người xung quanh với ánh mắt đầy tự hào.
"Nó có người yêu rồi, Somi khoa tiếng Pháp." - Hyunmin lên tiếng.
Tôi chỉ à một tiếng, vậy là tình đầu của tôi đã có tình đầu. Mấy đầu ngón tay bứt rứt nhưng tôi chỉ biết đút vào túi quần jeans, cũng không dám biểu hiện gì nhiều. Nói ra mấy chữ cứng ngắc chúc mừng em, anh từ giờ khỏe rồi, tôi quay đi đến gần lan can hút thuốc.
Khỏe thật, mỗi tim là đau.
Tôi nghe tiếng loạt xoạt của đám Jungkook bỏ đi, tôi mặc kệ tiếp tục hút điếu thuốc đang dở, thuốc hôm nay đắng ngắt, khói cũng lạ, sao hôm nay cay mắt thế. Từ sân thượng có thể nhìn thấy sân trường rộng lớn. Em không biết đâu, tôi đã bao nhiêu lần đứng ở đây tìm kiếm bóng hình em. Khác với em, người phải để tôi nhuộm đầu hồng mới tìm thấy, tôi có thể dễ dàng nhận ra em giữa hằng hà vô số thanh niên trai tráng dưới kia. Nói gì mà vì không thấy anh đem nước đến nên ghét lắm, anh mà đem tới thì đã có thêm một người nữa ghét anh theo đúng nghĩa đen.
"Anh, ổn không?"
Tôi giật mình quay lại, là Hyunmin đang đứng sau lưng tôi. Hyunmin bước tới đứng bên cạnh, giật điếu thuốc trên tay tôi cho vào miệng hút tiếp.
"Ổn gì cơ?"
"Anh thích cậu ấy mà."
Hyunmin luôn dùng giọng nói điềm đạm như không có gì xảy ra để nói chuyện với người khác. Tôi giật mình, lắc đầu liên tục.
"Anh không thích thì đừng có nhìn Jungkook đến lòi mắt trên giảng đường, đừng có ngăn Jungkook đánh nhau, bạn bè thì cùng lao lên đánh chứ ai lại ngăn. Không thích thì đừng có hút thuốc, anh nhuộm tóc hồng xong cầm điếu thuốc trông cứ như công chúa cầm táo độc đưa cho mụ phù thủy."
Tôi đánh một cái thật mạnh lên lưng Hyunmin, nói linh tinh vớ vẩn đúng là nghề của bọn tôi rồi. Hyunmin xoa xoa lưng rồi trừng mắt nhìn tôi như muốn đạp tôi xuống từ đây, tôi dơ hai tay lùi ra sau ra vẻ đầu hàng, tôi đấu không lại mấy người các cậu.
"Em không giỡn đâu. Chỉ hỏi anh ổn không thôi mà bị đánh cơ."
Tôi nhìn Hyunmin rồi cười bất lực, tôi giấu không nổi thì phải. Tôi giật lại thuốc, lắc đầu với Hyunmin rồi lại hút. Khói thuốc lá cay nồng làm hai mắt tôi đỏ lên, tôi tự nhủ, khói thuốc thôi. Hyunmin vòng tay qua vai tôi, vỗ vài cái động viên.
"Em giữ bí mật mà. Khi nào quên được cậu ta em giới thiệu cho đầy người tốt hơn."
Tôi bật cười trong khi nước mắt lăn trên má, haha, cảm ơn em, người tốt nhất với anh anh gặp rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfic"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."