Đêm đó cả đám lại kéo về nhà Jungkook ngủ. Taemin với Namhyun sợ về nhà giờ này làm phiền người khác, Hyunmin thì chỉ đơn giản là hùa theo.
Tôi có nhà nên nằng nặc đòi về, Jungkook không chịu, em bảo về nhà một mình giờ này không an toàn."Anh hai mươi tư tuổi rồi. Anh còn sợ người ta thấy anh không an toàn đây này."
Tôi trả treo, Jungkook vẫn níu áo tôi nhất quyết không cho tôi đi. Taemin chờ lâu bực bội, đẩy một mạch cả tôi và Jungkook vào xe rồi vỗ vai tài xế cho xe chạy. Jungkook không tựa đầu vào cửa kính xe nữa, em tựa đầu lên vai tôi rồi đưa tay lên gài lại cúc áo vừa nãy tôi cởi ra. Bàn tay lạnh chạm nhẹ vào ngực làm tôi giật mình, tôi thật sự không đùa đâu, tôi hai mươi tư tuổi rồi đấy.
Tôi vỗ tay Jungkook ra hiệu cho em bỏ tay ra rồi tự chỉnh lại áo, thế mà vẫn chưa nỡ đẩy đầu em ra khỏi vai. Jungkook cao lớn hơn tôi, đặt đầu lên vai tôi nặng trĩu. Tôi dựa hẳn mình vào ghế làm điểm tựa, em cũng tự nhiên ngả người theo.
Chúng tôi lại đến nơi cần đến trước. Vốn đã quen thuộc, lần này Jungkook không chờ nữa mà trực tiếp đi vào trong đợi thang máy. Tôi đứng lại chần chừ, ngẩng đầu nhìn toà chung cư cao chót vót, không lẽ lại bảo mình không muốn vào. Nghĩ tới lời Hyunmin từng nói rằng Taemin đã thấy Soyeon ở đây một lần, tôi sợ mình bước chân vào nhà em với một con quỷ trong lòng.
"Sao thế? Về thôi anh." Jungkook gọi lớn khi thang máy vừa mở cửa. Tôi hít một hơi thật sâu không khí của đêm khuya rồi chạy vào theo. Phải tạm thời dẹp bỏ mấy suy nghĩ đó đi thôi, đã dặn mình về đây chỉ cần ở bên em đã đủ hạnh phúc rồi.
Tôi bỗng dưng nhớ tới lời Hyunmin nói với mình ngày trước, nhìn người mình thích hạnh phúc đôi khi cũng là một loại tình yêu.
Nhà của Jungkook vẫn trống hoảnh như trước, em không trang trí gì nhiều ngoại trừ phòng ngủ đủ thứ hình của Barcelona dán lộn xộn. Tôi nhìn cái áo số 10 đã sờn cũ treo trên trần nhà rồi nhớ lại mình đã nhìn theo nó suốt khi đứng giữa Camp Nou, không có cái áo số 10 nào đem lại cho tôi cảm giác này cả.
Tôi đặt lưng xuống giường, sơ mi bết dính vào người lại làm tôi khó chịu ngồi dậy.
"Jeon Jungkook!" Jungkook nghe tiếng tôi gọi, lật đật chạy vào.
"Vâng?"
"Cho anh mượn đồ đi tắm. Người gớm quá."
Jungkook gật đầu rồi đi đến tủ đồ lục lọi. Em đưa cho tôi một cái quần đùi với cái áo sát nách trắng toát. Tôi nhận lấy rồi đi một mạch vào phòng tắm. Ngang qua bồn rửa mặt, tôi đứng lại ngó nghiêng mấy thứ đồ - đặc biệt là bàn chải đánh răng, rồi nhận ra số bàn chải đã giảm xuống còn một mới vui vẻ mở vòi nước.
Lúc tôi ôm khăn đi ra, đám Taemin đã về đến nơi. Đứa nằm trên sofa, đứa nằm hẳn dưới thảm, được cái đứa nào đứa nấy sặc mùi rượu.
"Mấy đứa không vào phòng mà ngủ? Anh thấy giường rộng mà."
Namhyun lồm cồm bò dậy, lắc đầu liên tục.
"Anh ngủ với Jungkook đi, bọn em nằm đây."
Tôi định bảo không phải "ngủ với" mà là "anh với Jungkook ngủ", nhưng thấy Namhyun đã ngập trong mùi rượu nên cũng lười tranh cãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfic"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."