"Có lúc em ghét anh lắm.
Hửm?
Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."
Jungkook đã nói với tôi như thế sau khi hội thao kết thúc. Khoa mỹ thuật thắng hai trái nhờ công của em, nhẹ nhàng đem cúp vàng về phòng trưng bày. Hội thao cuối xuân hai năm một lần, quy mô thì như đá phủi nhưng thanh niên nào cũng xem như mình đang đá trận World Cup trong mơ. Khoa thể thao cay cú đến tận mấy tháng sau, mỗi lần gặp nhau ở nhà ăn là y như rằng lại cự cãi rầm rầm, tiếng đũa nĩa bay khắp nơi đau đến váng đầu.
"Con mẹ nó, khoa thể thao đầy sức khỏe như bọn tao lại thua cái lũ vẽ vời nhào nặn chúng mày!" - Dongho của khoa thể thao đập tay xuống bàn rầm một cái, gào miệng lên hét.
"Nói đếch biết nhục à?" - Jungkook khi nào cũng châm ngòi cho những trận đánh nhau sứt đầu mẻ trán như thế.
Tôi vừa nghe Hyunmin thuật lại vừa cố tình nhấn tay mạnh lên vết xước trên trán Jungkook. Hai mươi tuổi rồi, mỗi lần ai cự cãi cũng không nín được mà phải châm vô hai ba câu cho bõ mồm. Jungkook suýt xoa cảm giác rát rát từ thuốc đỏ trên tăm bông, nhăn mày trừng trừng nhìn tôi như thể tôi vừa róc da em ấy.
Jungkook học lớp mỹ thuật, em điển trai, cao lớn, làm gì cũng giỏi. Khoa mỹ thuật có một câu chuyện truyền miệng rằng Jungkook là đấng cứu thế được Chúa ban cho bọn họ vì cái gì em cũng làm tốt, gồng gánh bọn họ qua bao đại nạn. Cả khoa mỹ thuật chỉ có bốn người biết chơi bóng, Namhyun chơi thủ môn, Hyunmin chơi tiền vệ, hậu vệ duy nhất tên Taemin và tiền đạo duy nhất biết sút - Jeon Jungkook. Bốn người họ cùng bảy người khác lên sân, mấy tên còn lại đều không biết đá bóng là gì, họa chăng thì biết Son Heung Min là ai. Thế nên việc khoa mỹ thuật đánh bại khoa thể thao đã trở thành danh bất hư truyền, cũng dẫn đến việc khoa thể thao đeo một nỗi nhục nhã ê chề mà không biết có cơ hội phục thù hay không.
"Hôm đó mày mà nhường penalty thì tao đã có hattrick đấy!" - Jungkook hất cằm về phía Hyunmin cau có.
"Mày ghi hai bàn chúng nó đã thế, mày mà ghi ba bàn chắc giờ tao đang ăn kỉ niệm 100 ngày mày chết."
Hyunmin nói như có như không, tặng cho Jungkook một câu rồi bỏ đi hút thuốc.
Cất gọn những dụng cụ y tế sơ xài mà khoa mỹ thuật vẫn gọi là hộp dụng cụ sơ cứu của đội y tế, tôi chán chường chống cằm nhìn Jungkook vẫn đang ấm ức vì tên kia chỉ bị chảy máu miệng trong khi mình thì xước trán.
"Em đánh người ta ôm một mồm máu còn tức tưởi cái gì."
"Anh chẳng hiểu gì. Nó bảo đội y tế của khoa mỹ thuật là cái đồ đầu hồng ra vẻ."
"Anh đâu quan tâm."
"Ờ, có tôi để ý thôi."
Jungkook nói xong thì đứng dậy phủi phủi mông, cho hai tay vào túi quần rồi bỏ đi. Tôi chỉ nói thật, gọi là đội y tế nghe thật buồn cười khi chỉ có mỗi tôi lẽo đẽo đi theo lo bông băng cho hội bọn họ, chuyện họ bảo tôi ra vẻ tôi cũng không quan tâm vì tôi cố tình nhuộm cái đầu hồng chói lóa này thật. Tôi rất ghét việc chìm nghỉm giữa đám đông và cái nhìn nhăn nhăn của Jungkook khi tìm kiếm tôi trên băng ghế, từ ngày tôi nhuộm tóc thì em không cần tìm nữa, tôi nổi bần bật.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfic"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."