Tôi lại phải trải qua bốn mùa trong một ngày sau khi trở lại London.
Nghỉ ngơi hai ngày, tôi cũng quay trở lại với việc học. Bài vẽ phong cảnh cá nhân của giáo sư James lại ập vào đầu, tôi mệt mỏi nằm dài trên bàn nghĩ đến việc nên vẽ gì.
"Đi ăn thôi." Finn gõ vào mặt bàn dựng tôi dậy.
Tôi uể oải nhưng bụng đã réo ầm ĩ, đứng lên đi theo Finn.
Hai ngày nay thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được tin nhắn của Jungkook, tin nhắn hỏi máy bay đáp chưa, hỏi ngủ chưa vào lúc ba giờ chiều, em còn không nhận ra giờ đó chỉ ở Seoul mới ngủ. Lâu lâu thì là tin nhắn làm gì đó? tôi trả lời xong thì em không nhắn nữa. Lệch múi giờ, tôi cũng không mong gì hơn.
Rút kinh nghiệm lần trước đụng trúng quán pizza dở ẹc, tôi với Finn lại mò về St.192 ăn trưa. Bữa trưa trôi qua nhanh chóng, chúng tôi lại ba chân bốn cẳng chạy về học viện.
Mùa thu năm đó, tôi nhận được một lời tỏ tình.
Còn ai được nữa, là Finn.
Lúc Finn nói câu "Tôi thích cậu nhiều như lá mùa thu rụng", tôi vẫn đang giữ cuộc gọi dở dang với Jungkook.
Jungkook cười ở đầu dây bên kia một cái rồi tắt máy. Tôi cất điện thoại sang một bên rồi gác chân nhìn Finn ngồi ở đối diện.
"Cậu hết lúc tỏ tình à? Cứ phải là lúc tôi đang nghe điện thoại."
"Nói lúc nào có quan trọng gì đâu. Cậu cũng đâu có thích tôi."
Dường như có ảo giác, tôi cảm giác như mình gặp được Hyunmin ở một quốc tịch khác. Những người có thể thản nhiên nói chuyện yêu thích người khác rồi tỉnh bơ với việc bị người kia từ chối cứ thế chạy tới tìm tôi.
"Cậu không sợ tôi nghỉ chơi với cậu à?"
"Tôi biết cậu không làm thế."
Đúng là tôi không làm thế thật. Tôi không ngăn cản được người khác thích tôi, nhưng tôi cũng không thể cắt đứt quan hệ với người ta chỉ vì như thế. Tôi xem Finn là bạn, một người bạn không còn là bạn cộng sự hợp tác.
Tôi với Finn gạt chuyện tỏ tình qua một bên, lại quay sang pha màu vẽ tiếp tranh phong cảnh công viên đầy chán chường.
Lúc tôi từ công viên về nhà thì trời đã tắt nắng. Tôi nhận được một cuộc gọi của Jungkook.
"Anh nghe."
"Sao rồi?"
"Em hỏi chuyện gì?"
"Chuyện lá mùa thu của anh."
"Anh thích mùa hè hơn."
Tôi trả lời xong, Jungkook cũng tắt máy. Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, ở Hàn lúc này đã là quá đêm, sang ngày mới, Jungkook không biết đang vật lộn với bài vẽ nào mà chưa ngủ.
Chúng tôi duy trì những liên lạc nhỏ nhặt đó suốt mùa thu.
Mùa đông thứ hai, tôi lần đầu bị mắng trước lớp.
Bài vẽ người toàn thân trên khổ giấy A1 của tôi bị chê thậm tệ, giáo sư thất vọng mắng tôi rằng đến đổ bóng căn bản tôi cũng sai.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin • Barcelona de Amor
Fanfiction"Có lúc em ghét anh lắm. Hửm? Hôm ấy em đứng giữa sân, trọng tài thổi còi cả hơn hai phút mà không thấy anh đâu. Em nhìn một lượt các băng ghế cũng không thấy Park Jimin tóc hồng cầm chai nước. Nên ghét lắm."