Thạch Kiều trấn, tổ trạch Trần gia.
Trời vẫn còn tối, Tôn thị đã dậy rồi.
Trần Đình Dám cho rằng thê tử muốn đến tịnh phòng, qua một lát phát hiện thê tử lại ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, ông ngạc nhiên hỏi: "Sao dậy sớm như vậy?"
Tôn thị soi gương nói: "Theo lộ trình thì chắc hôm nay mấy người công chúa đến."
Trần Đình Giám: "Đến thì thế nào? Trong nhà từ trong ra ngoài đều có hạ nhân lau dọn sạch sẽ, nàng cũng nhắc trước chuẩn bị trà ngon rồi, vẫn còn chuyện gì cần nàng dậy sớm tự lo liệu sao?"
Tôn thị nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: "Thần y sắp đến rồi, ta hưng phấn quá có được không?"
Sắc mặt Trần Đình Giám trở nên phức tạp, dừng một chút, nói: "Công chúa mời Lý thái y là muốn bắt mạch cho nàng, đợi người đến rồi nàng đừng nhắc đến chuyện của ta."
Tôn thị: "Trước mặt công chúa đương nhiên ta sẽ không nhắc, bí mật để Lý thái y xem giúp chàng, cái tật xấu này của chàng, lúc hơn ba mươi tuổi đã có rồi, lúc tốt lúc không, nếu ta nói nên mời thái y giúp chàng bắt mạch lâu rồi, lại cứ muốn thể diện, thà chịu tội kiềm chế cũng không muốn cởi quần cho thái y kiểm tra."
Các lão chỉ giữ thể diện không để ý đến thê tử, quay người nằm xuống.
Tôn thị cười cười, thật ra vô cùng đau lòng trượng phu.
Trượng phu không muốn chữa bệnh, giữ thể diện là thứ nhất, còn một điều nữa là ông quá bận, vốn dĩ không có thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể.
Người ngoài đều ngưỡng mộ vẻ huy hoàng của Trần gia hôm nay, nhưng chỉ bà mới biết, trượng phu từ một học sinh nghèo đến địa vị như bây giờ, ở giữa phải nhìn sắc mặt của bao nhiêu quan viên, lại chịu đựng bao nhiêu sự tức giận. Bọn chính địch cứ nhìn chằm chằm vào ông, hận không thể gài ông đến chết không thôi, trượng phu không ngày nào được nghỉ ngơi, đầu óc chưa bao giờ vì nhà, vì triều đình, vì lợi ích của bách tính mà ngừng suy nghĩ.
Bà nằm lại lên giường, ôm bả vai trượng phu nói: "Khó trách công chúa xem trọng chúng ta, còn mời Lý thái y đến đây, nhân lúc hiện tại cũng coi như rảnh rỗi, chàng để thái y chữa đi, khỏe rồi chính chàng cũng thoải mái, sau này cũng có thể tập trung tinh lực vào kế hoạch cho đại sự của chàng, đúng không?"
Trần Đình Giám im lặng.
Tôn thị đột nhiên vỗ mông ông: "Lý thái y người ta chữa bệnh nửa đời, có gì mà chưa từng thấy chứ, người khác cũng xốc y phục lên cho Lý thái y khám chữa bệnh, mông của Trần Các lão chàng quý giá vậy à?"
Trần Đình Giám:...
Tôn thị phát hiện tai của trượng phu đỏ lên rồi.
Bà chỉ thấy buồn cười, hai người làm phu thê hơn ba mươi năm, bây giờ cháu trai cũng có rồi, vậy mà ông lại vì một trò đùa bé xíu này mà đỏ mặt.
"Chàng muốn ngủ thì ngủ nhiều một chút đi, dù sao Lý thái y đến rồi chàng cũng phải nghe ta, chàng dám không nghe ta sẽ kể chuyện này cho công chúa, để nó khuyên ông, dù sao thì thể diện của công chúa cũng lớn hơn ông."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] TA SỐNG LẠI SAU KHI Ở GÓA
Romance🥑Tác giả: Tiếu Giai Nhân 🥑Tên gốc: 守寡后我重生了 🥑Số chương: Đang tiến hành 🥑Thể loại: Cung đình hầu tước, Trùng sinh, Ngọt văn, Sảng văn 🥑Link gốc: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=7322952 🥑Editor: Cơm Cá Bào Truyện edit phi lợi nhuận, chưa...