7

7.6K 565 98
                                    

Trên đường lái xe về nhà, Wonwoo đã thiếp đi vì thấm mệt. Mingyu để ý dạo này cậu ngủ rất nhiều, có lẽ do cơ thể khá yếu cộng thêm cơn đau của việc bị đánh dấu. Bình thường Jeon Wonwoo rất biết cách ăn mặc, luôn lựa chọn những bộ đồ rộng và thoải mái nên không ai biết rằng cơ thể cậu rất gầy. Không hiểu sao Kim Mingyu nhìn như thế này thấy rất xót, phải bồi bổ cho tròn lên mới được.

Mingyu gửi xe dưới hầm xe tại tòa nhà nơi Wonwoo sống. Jeon Wonwoo đang ngủ rất say, hơi thở đều đặn và không có dấu hiệu muốn thức dậy. Hắn không muốn đánh thức cậu đành luồn một tay ra sau lưng Wonwoo, bế cậu lên một cách dễ dàng. Con người này đúng là da bọc xương mà, hắn có thể nhấc bổng cậu lên một cách dễ dàng mà chẳng cần tốn nhiều sức. Mingyu xin chị nhân viên ở quầy tiếp tân thẻ dự phòng của nhà Wonwoo, hắn cố gắng hết sức để không làm phiền đến giấc ngủ của cậu.

Đặt Wonwoo xuống giường ngủ, Mingyu cũng mệt nên ngồi ngả lưng trên sofa, mắt đảo quanh một vòng căn hộ của Wonwoo. Căn hộ như thể hiện lên tính cách của người chủ với hai tông màu đen trắng là chủ yếu, trong nhà cũng không có nhiều họa tiết, không treo tranh hay cắm hoa ngoài phòng khách. Kim Mingyu thích thế này, cái cảm giác yên bình, mùi hương trong nhà Wonwoo rất tự nhiên, dễ chịu và thoải mái như cái cách hắn cảm nhận pheromone của cậu vậy.

"Mingyu...Kim Mingyu."

Nhận thấy ai đó lay lay vai mình, hắn từ từ mở mắt, sự thoải mái của căn nhà này đã vô tình ru hắn vào giấc ngủ. Jeon Wonwoo đã dậy được một lúc, vừa nãy bản thân còn đang ở trên xe giờ đã nằm trên giường, cậu ngủ say tới mức Mingyu phải bế cậu lên luôn sao, quá là xấu hổ. Đang định đi uống chút nước cho đỡ khô họng thì thấy Kim Mingyu ngủ gật trên sofa trong phòng khách, chắc hắn cũng mệt lắm rồi, lo hàng đống việc ở bệnh viện rồi lại về nhà nấu cơm, còn lái xe đưa cậu về,cố gắng để không làm ảnh hưởng giấc ngủ của cậu. Chợt Wonwoo thấy Mingyu là người đàn ông lý tưởng của gia đình đấy chứ.

"Cũng 12 giờ đêm rồi, ở lại đây đi. Mày lên giường mà ngủ cho đỡ đau lưng."

Hắn nghe lời cậu leo lên giường ngủ, thật sự là hắn mệt đến mức cơ thể sắp gãy làm đôi rồi. Nhưng do ngồi sofa ngủ quá lâu nên cổ Mingyu có chút nhức, hắn đưa tay lên xoa một cách mệt mỏi.Jeon Wonwoo thấy vậy liền đi ra sau lưng hắn xoa bóp hộ.

"Nãy thì không lên hẳn giường mà nằm, chúng ta chưa bao giờ ngủ chung chắc? Hay để tao bẻ luôn xương khớp cổ mày cho nó đau một thể nhỉ?"

Miệng nói là thế chứ tay Wonwoo vẫn xoa bóp đều đều, Kim Mingyu cũng cứ thế tận hưởng. Jeon Wonwoo cũng là bác sĩ như hắn mà bàn tay không hề thô ráp chút nào, ngược lại còn rất mềm mại.

"Nếu ngày nào cũng được như này thì tốt quá. Tao thề là đứng mấy tiếng trong phòng phẫu thuật, thời gian giãn cơ còn không có."

Jeon Wonwoo bật cười, thật ra bệnh viện có rất nhiều máy đấm lưng nhưng chỉ phục vụ bệnh nhân là chính, bác sĩ thì ít khi dùng. Cũng có mấy cái trong phòng nghỉ mà mấy bác sĩ thực tập dành ngồi hết với nhau rồi, Kim Mingyu nhiều lần nghĩ thầm: người trẻ bây giờ xương cốt có vấn đề thật đấy.

[MEANIE] [ABO] bittersweetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ