Sau mấy tiếng đồng hồ lái xe, cuối cùng Kim Mingyu cũng đã tới Changwon. Thành phố mà Wonwoo sinh ra mang dáng vẻ náo nhiệt và nhộn nhịp về đêm, bởi nó đã phát triển trong mấy năm trở lại đây, thu hút khá nhiều khách du lịch trong và ngoài nước. Bây giờ cũng đã là tối muộn, Mingyu đã tìm Jeon Wonwoo gần một tiếng, vì không biết rõ đường xá ở đây nên phải vừa đi vừa hỏi người dân địa phương. Nhận thấy sức lực của bản thân sắp cạn kiệt sau một ngày dài,hắn gọi điện thoại cho người kia dù chẳng biết người đó có nghe máy hay không.
"Tao nghe. Sao vậy?"
Cả một ngày dài chờ đợi và tìm kiếm, giờ đây hắn cuối cùng cũng được nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia. Trong lòng Mingyu đang tồn tại hai luồng cảm xúc trái chiều, một nửa thì muốn mắng cho cậu một trận vì dám bỏ đi không nói lời nào, phần còn lại thì lại muốn cậu xuất hiện trong tầm mắt của hắn thật nhanh để hắn có thể ôm vào lòng.
"Mày đang ở đâu?"
Dồn nén lại cảm xúc, Kim Mingyu gặng hỏi. Hắn định sẽ đợi đến khi nào tìm thấy người thật thì tính sổ một thể chứ không thể cứ nói chuyện mãi qua điện thoại được.
"Tao...hiện tại không ở Seoul đâu, mai tao sẽ về cho nên không cần tìm..."
"Tao không có tìm mày, tao đến tìm hai bác để chào hỏi một tiếng."
"Hả!?"
"Mày hả cái gì, tao đang ở Changwon rồi. Nói đi, mày đang ở đâu?"
Jeon Wonwoo vì tắt điện thoại cả ngày nên không biết Kim Mingyu đã gọi mình đến cháy máy, khi mở máy lên cậu cũng hết hồn. Chẳng bao lâu sau đó, cậu nhận được một cuộc gọi từ Mingyu. Những gì Wonwoo nghe được là 'tao đang ở Changwon', sốc hơn nữa là hắn còn muốn 'chào hỏi hai bác'. Chẳng lẽ Kim Mingyu đã biết điều gì đó rồi sao? Nhưng người ta đã đến tận đây để tìm mà mình lại từ chối, không nói cho người ta biết mình đang ở đâu thì thật vô lễ. Jeon Wonwoo cúp máy sau khi nói cho tên kia biết vị trí của cậu.
Vài phút sau, xe của Kim Mingyu dừng lại tại nhà tang lễ, hắn mua một bó hoa cúc nhỏ rồi tiến vào bên trong. Thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, Wonwoo vẫn cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào di ảnh của bố mẹ. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu xoay người lại thì Kim Mingyu cũng vừa lúc đến gần. Hắn đặt bó hoa cúc nhỏ mới vừa mua cạnh một bó hoa cúc khác trông vẫn còn tươi, hình như Wonwoo cũng mới mua hồi sáng.
"Cháu chào hai bác, cháu là Kim Mingyu, là bạn thuở nhỏ, là đồng nghiệp và cũng là người mà con trai hai bác ghét nhất."
Nghe đến đây, Jeon Wonwoo bật cười. Làm sao tên này biết được, cậu đã bắt đầu phải lòng hắn từ khi nào cơ chứ.
"Là lỗi của cháu khi đến tận bây giờ mới đến chào hỏi hai bác thế này. Và lại càng muốn gửi lời xin lỗi đến người mà cháu đã vô tình làm tổn thương trong nhiều năm qua. Cháu đã hiểu lầm người đó, hơn nữa còn gán cho người đó một cái mác rất tồi tệ. Cháu không biết rằng liệu cậu ấy có sẵn sàng tha thứ cho cháu không?"
Nói đến đây, ánh mắt Kim Mingyu nhìn sang Jeon Wonwoo, cậu cũng nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Wonwoo đưa hai tay lau lại di ảnh của bố mẹ, mỉm cười nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[MEANIE] [ABO] bittersweet
Fanfictionhoa hồng xanh cháy trong lửa tình tình ta vừa đắng lại có chút ngọt ngào Vui lòng đừng reup hay mang em nó đi đâu nhé:3