Căn nhà này đã lâu Wonwoo không trở về, mỗi lần đứng trước biệt thự nhà họ Kim là một lần đấu tranh tư tưởng với Jeon Wonwoo. Như thường lệ, quản gia Han vẫn là người mở cửa và ra đón cậu. Quản gia Han nhìn đã già đi nhiều, mái tóc của ông đã có nhiều sợi lấm tấm bạc, làn da trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nhưng nụ cười ấm áp dành cho Wonwoo là vẫn không hề thay đổi.
"Tuy chờ đợi có hơi lâu nhưng cảm ơn thiếu gia đã quay trở về ăn cơm tôi nấu."
"Dạ, con đã quay về rồi đây."
Trao tặng nhau một cái ôm sau bao năm xa cách, quản gia Han cũng xoa đầu Minwon rồi nói:
"Con lớn quá rồi, còn nhớ ông là ai không nè Minwon?"
"Cho con xin lỗi ạ, con quên ông mất tiu ùi."
"Không sao nè, qua đây chơi thường xuyên rồi ông nấu đồ ăn ngon cho con ăn nha?"
"Nhất trí ạ!"
Sở dĩ quản gia Han biết về sự tồn tại của Minwon là vì Wonwoo không giấu, khi cậu rời đi Wonwoo đã nhờ Lee Chan nói hết sự thật cho ông Han Jisung biết. Vì đã dành cả tuổi thanh xuân cho nhà họ Kim đến tận bây giờ nên quản gia Han chưa hề có gia đình cũng như con cái, ông coi Jeon Wonwoo như đứa con trai của mình vậy. Thực sự là rất thương Wonwoo, mọi điều tồi tệ nhất dường như cứ ập đến với cuộc đời thằng bé vậy. Còn nhớ lúc Minwon mới sinh, ông Han cũng không ngại xa xôi mà bay qua thăm, đến lúc Minwon ba tuổi, ông đã bay qua thăm thêm lần nữa nên Jeon Wonwoo biết ơn quản gia Han nhiều lắm.
Vào trong nhà vẫn là khung cảnh phòng khách quen thuộc với những con người quen thuộc không kém, thật không ngờ ngoài mẹ Chan thì Min Hara cũng xuất hiện ở đây. Jeon Wonwoo lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng đúng, con dâu thì phải ở lại nhà chồng chứ. Còn bà Dohee và Min Hara thấy Wonwoo dẫn theo một đứa nhóc thì không khỏi vui mừng, người này cuối cùng cũng tỉnh ngộ mà lập gia đình buông tha cho Mingyu rồi.
"Wonwoo hyung của em~"
Lao thẳng về phía Wonwoo ôm không cho cậu nhúc nhích, không ai khác ngoài Lee Chan. Kim Mingyu nhìn với vẻ mặt đầy tiếc nuối, ừ đúng rồi, mình có ôm được người ta đâu. Không ôm được Wonwoo thì ôm người khác vậy. Kim Mingyu cất tiếng gọi:
"Minwon à."
"Ahhh chú Mingyu!"
Sau khoảnh khắc bé Minwon reo lên, Kim Mingyu đi lại và giang tay bế thằng bé vào lòng. Đến lúc Mingyu và Minwon sát gần nhau, cả nhà ngoại trừ Chan và Wonwoo đều bị một phen sốc kinh thiên động địa, sao có thể nhìn y chang bản sao của nhau như thế cơ chứ. Ông Dohan lúc này mới cau mày lại, sáng nay gặp cậu bé này loáng thoáng ở văn phòng làm việc đã thấy có nét giống rồi, bây giờ nhìn kỹ thì thằng bé Minwon này không khác gì bản sao của Mingyu. Jeon Wonwoo kêu Chan đừng ôm mình cứng nhắc nữa nên Lee Chan cũng thả ra, Wonwoo xoay người lại vỗ lưng Minwon.
"Sao nay con lại muốn được bế vậy?"
"Wonwoo ba biết gì không? Chú Mingyu cao lắm, không khí trên này loãng cực, mọi người bên dưới đều bé tí luôn."
Không cần nói ba Wonwoo của con cũng biết vòng tay Kim Mingyu rộng thế nào mà. Con chỉ là người thứ hai được hắn bế thôi, người đầu tiên được Kim Mingyu bế là ba Wonwoo của con kia kìa. Mà lại là bế lên giường mới hay.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MEANIE] [ABO] bittersweet
Fanfictionhoa hồng xanh cháy trong lửa tình tình ta vừa đắng lại có chút ngọt ngào Vui lòng đừng reup hay mang em nó đi đâu nhé:3