Chương 171: Chính văn hoàn

28 2 0
                                    

Lúc Kỳ Thanh Lân nhìn thấy người cha ruột của mình giống y như con nít, chỉ còn kém ôm đầu khóc rống nhận lỗi, hắn không thể không thừa nhận khí phách uy vũ của gia gia.

Bất quá, cái suy nghĩ này dạo hết một vòng trong đầu xong lại có chút rối rắm không biết phải nói thế nào. Điểm đầu tiên chính là, hắn không muốn bị lão cha ruột cũng giáo huấn mình giống y như vậy, ờm, sớm tự lập rõ ràng có lợi hơn.

Kỳ Vân Khiếu bị lão cha nhà mình giáo huấn ngay trước mặt mọi người cảm thấy có chút mất mặt, nhưng bởi vì oai uy của lão cha nhà mình quá mạnh, ngay cả ý thức phản kháng hắn cũng không có, quay đầu nhìn bà vợ hai đang muốn lung lay sắp đổ, trong lòng liền nghẹn khuất a, sau đó cũng rất tự nhiên mà rống với đứa con của mình:

"Thất thần đứng đó làm cái gì! Còn không mau lại đây gặp gia gia của ngươi!" Một câu này là đang nói với Kỳ Thiên Thông. Tên này và ông già nhà gã là cùng một đức hạnh, nháy mắt liền mềm nhũn, kêu lên một tiếng gia gia.

Bất quá, Kỳ Hạo Sinh vừa nhìn thằng cháu yếu đuối run như cái sàng liền cảm thấy bị bẽ mặt, tức nghẹn họng không xuống được. Mẹ nó, trực hệ chính thống của Kỳ gia bọn họ lại là bộ dáng này, ông thiệt muốn quất chết thằng cháu này luôn a!

"Ngươi thấy Kỳ gia có một gia chủ như ngươi còn chưa đủ, còn muốn giao mọi chuyện của Kỳ gia cho thằng nhóc này quản sao?!"

Kỳ lão gia tử rống thẳng vào lỗ tai đứa con: "Mẹ nó ngươi thấy thằng cháu này có điểm nào giống cháu ông hả?!"

Kỳ Vân Khiếu bị lão cha rống, run run, qua một lúc lâu mới hự ra được một câu: "Nó thật sự là con ruột của ta....."

Nghĩ nghĩ chút, cảm thấy bản thân yếu quá, chưa đủ độ lên mặt với con, liền quay đầu rống với đứa con lớn bên kia: "Ngươi còn thất thần làm gì! Còn không mau lại đây cho ta!!"

Bất quá, lần phát uy này của Kỳ Vân Khiếu hoàn toàn không thể khiến cho đứa con lớn phát run lập tức bước qua, thậm chí, còn bị phản đòn—

Mọi người chỉ thấy Kỳ Thanh Lân lạnh lùng nhìn cha ruột ba giây, sau đó từ trong lỗ mũi vọt ra một tiếng 'xích'. Thái độ kia, cơ hồ đã biểu đạt hoàn mỹ sâu sắc ý nghĩa của hai chữ 'khinh thường'.

"Ngươi!! Thằng bất hiếu!!"

Kỳ Vân Khiếu tức đỏ mặt. Nhưng hắn còn chưa mở kịp mở miệng quở mắng, Kỳ Thanh Lân đã lạnh lạnh nói:
"Lão gia tử bị nhốt trên Hoang Tinh số Sáu hơn hai mươi năm, sao không thấy ngươi hiếu thuận qua. Tốt xấu gì ông ta cũng là do ta liều mạng cứu ra."

Ẩn ý bên trong chính là, đừng nói tới cái vấn đề hiếu thuận, ta so với ngươi còn hiếu thuận hơn.

"Vậy sao ngay cả lời lão cha nói ngươi cũng không thèm nghe?!"

Kỳ Vân Khiếu trong lòng đủ loại muốn nôn, sau đó vừa nói vừa nhìn phản ứng của lão cha nhà mình. Theo lý, cha hắn hẳn sẽ không thích thằng nhóc không biết kính lão kia. Kết quả, Kỳ Vân Khiếu lại phải chịu thêm một lần đả kích tâm lý trầm trọng.

"Nhìn cái gì!! Ngươi ngay cả đứa con ngươi cũng không bằng! Ông đây bị nhốt trên Hoang Tinh nhiều năm như vậy, ngươi đã làm được cái gì?! Có phải ông chết rồi thì ngươi mới vui đúng không?! Còn bắt con ngươi nghe lời ngươi, năm đó trước khi ông đây đi dặn dò ngươi nghe được bao nhiêu hả?"

[REUP] CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ