Chương 4

7.7K 137 1
                                    

Chương 4: Mỗi ngày đều bị đùa giỡn trong giấc mơ

Trần Vãn Chu nhìn tấm rèm nhuốm ánh nắng mặt trời vào buổi sớm mai. Thật lâu sau, đôi mắt có màu xanh như con chim trả của anh hồi lâu mới chậm rãi định thần lại.

*Chim trả (or chim sả): loài chim có lông xanh (lục) và bắt cá, có mỏ dài. (Search gg để biết thêm chi tiết)

......Là giấc mơ sao?

Những ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu anh, không có bất kỳ mối liên kết nào, nhưng một loại khoái cảm mơ hồ kéo theo khiến Trần Vãn Chu không thể cử động được ngón tay.

"Hừ..." Dưới thân truyền đến một trận ngứa ngáy, lông mi Trần Vãn Chu run lên, trong đôi mắt xanh ngọc hiện lên một chút mê mang. Một lúc lâu sau, như lấy lại bình tĩnh, anh rút ngón tay đang đút trong âm hộ ra, ngồi dậy kiểm tra thân dưới của mình.

Chiếc quần lót màu xám nhạt bị kéo lên đến tận chân, để lộ phần thân dưới cùng lúc với dương vật và âm hộ của Trần Vãn Chu. Lúc này có thể nhìn thấy một ít tinh dịch chưa lau trên đầu dương vật đã mềm oặt, cùng với nhiều chất lỏng trắng đục hơn rơi xuống bụng dưới của anh bị chà xát một cách bừa bộn, âm hộ bên dưới cũng lộ ra vẻ đáng thương sau khi bị người ta chơi đùa qua, vết dính dính giữa hai chân Trần Vãn Chu càng rõ ràng hơn sau khi anh tỉnh dậy, vết nước nằm trên ga trải giường đã cho thấy rõ những chuyện gì vừa xảy ra lúc nảy.

Cái này... chính là anh tự làm?

Nhìn chằm chằm nước dâm trên ngón tay, Trần Vãn Chu hồi lâu cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì anh có hai bộ phận sinh dục hoàn chỉnh cùng một lúc, nên ham muốn tình dục của anh thực sự rất mãnh liệt so với các bạn nam hay các bạn nữ bình thường.

Nhưng mà toàn bộ kí ức trong giấc mơ lại hiện ra trong đầu, Trần Vãn Chu đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi tê dại. Âm hộ của anh vẫn còn cảm giác bị nhét vào cái gì đó, bất giác co rút lại còn chảy ra một dòng nước dâm nhớp nháp.

Một thời gian trước đây, kể từ khi Trần Vãn Chu trở về quê của mình. Có vẻ như anh ngày càng có nhiều giấc mơ kì lạ giống nhau hơn.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra không lâu, Trần Vãn Chu không khỏi nhíu mày.

Vị trí quê hương của anh cũng không xa xôi gì mấy, nhưng nó nằm ở một nơi cực kỳ không tự nhiên.

Ngôi làng nhỏ vô tình nằm ​​ở một góc được hình thành bởi hai khu đô thị rất thịnh vượng, mặc dù nó không xa hai bên, nhưng bởi vì hai bên đường có nhiều phương tiện đi lại thuận tiện hơn nên nơi đó càng vắng vẻ, chỉ có một chiếc xe buýt cố định chạy ngang qua ngôi làng.

Vì vậy, thanh niên trai tráng trong thôn không nhiều, chỉ có thể nhìn thấy mấy ông bà già tóc hoa râm ngồi ở cửa hoặc ven đường tán gẫu với nhau thành từng nhóm, hoặc họ chỉ có thể lang thang trong một khu vực nhỏ nhất định.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong làng, nhưng vào ngày Trần Vãn Chu quay trở lại, ngôi làng luôn có thể gọi là vắng vẻ lại vô cùng náo nhiệt, những chiếc bàn gỗ lâu năm với bát đĩa được đặt từ đầu làng đến cuối làng. Trần Vãn Chu còn chưa kịp bước vào nhà, anh đã bị kéo đến một bữa tiệc và sau đó không biết vì cái gì mà anh lại ngủ thiếp đi giữa chừng.

[ĐM/THÔ TỤC/SONG TÍNH/ QUỶ CÔNG] Minh HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ