Chap 20: Trí tưởng tượng Khải hoàn của Mio và Kagura

81 13 2
                                    

     Từ phía tây và phía đông của lâu đài, vẳng lại tiếng vũ khí va chạm vào nhau 'leng keng', tiếng đồ vật rơi vỡ kèm theo tiếng bức tường bị đánh sập trộn lẫn vào nhau tạo thành những âm thanh đinh tai vô cùng hỗn loạn.

     Mio và Tokatti kết hợp ăn ý vừa né tránh từng lưỡi kiếm sắc bén cùng những nhát chém mang theo ngọn lửa bóng tối từ Lowe, vừa tả xông hữu đột đáp trả lại Lowe từng đòn tấn công đầy uy lực, đả thương hắn không hề nhẹ.

     Hắn khá bất ngờ trước khả năng chiến đấu tăng vọt một cách bất ngờ của cả hai, là hắn đã quá chủ quan khinh thường chúng. Lowe bật cười khanh khách, có phần khen ngợi.

      "Các ngươi mạnh hơn ta tưởng đấy! Được rồi, chơi nhiêu đó quá đủ rồi! Giờ ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh mới của ta!"

      "Gì chứ?"

     Bóng tối cuồng nộ bao phủ lấy người Lowe, cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, bàn chân từ từ dài ra thành hai lưỡi kiếm, đôi mắt hoá đỏ rực, hai chiếc răng nanh dài và to thêm không ít, màu da đậm hơn trông thấy.

     Mio và Tokatti cảm nhận được nguy hiểm từ từ lùi về sau, nhiệt độ căn phòng như giảm xuống ngột ngạt đến khó thở, sự áp bức khiến trái tim cả hai đập loạn liên hồi, từng mạch máu trên cơ thể như bị đông cứng, gai óc đều dựng đứng sợ hãi, thứ sức mạnh lấn át khiến người khác run sợ.

     Lowe cuộn người thành một con quay lao đến với tốc độ cực cao, lưỡi kiếm như con quái vật liên tục liếm láp vào bộ giáp chiến đấu, Mio và Tokatti khó lòng chống đỡ liền nằm phủ phục trên đất, cảm nhận cơn đau đang từ từ gặm nhấm cơ thể họ.

     Bên này, Hikari và Kagura chẳng khả quan hơn là bao,  mọi đòn tấn công vật lý của họ không thể xuyên thủng lớp vỏ bọc cứng cáp của Najan. Hai người không hiểu vì sao tên này lại mạnh thêm, vừa nãy khi chiến đấu, bất ngờ xuất hiện một cỗ hắc ám mạnh mẽ bao phủ lấy Najan, cơ thể hắn cũng vì thế mà biến đổi.

     Hắn chẳng khác quả bóng lớn bay tới bay lui, không thể đánh trúng, cũng không thể phá vỡ. Hai người bị đánh văng vào một căn phòng đặc biệt bị khoá chặt.

     Hikari khó khăn bò dậy đỡ lấy Kagura, cả hai kinh hãi khi ở đây có rất nhiều đứa trẻ bị giam cầm, quần áo trên người chúng rách bươm, đầu tóc bù xù, mặt cúi gầm, một chân bị xích sắt khoá chặt đến sưng tấy rướm máu. Làn da xanh xao trắng ởn do không được tiếp xúc với ánh Mặt Trời, đứa nào đứa nấy gầy gò, tiều tụy trơ cả xương, trên cơ thể chi chít những vết bầm tím xanh chen chúc.

     Kagura xót xa đến bên muốn chạm vào, như bị đả kích, bọn trẻ gào thét điên loạn, chúng như phát điên mò mẫm từng góc phòng muốn thoát ra ngoài, miệng liên tục gào lên "Đừng đánh... Đừng đánh nữa...", hai người chết đứng trước cảnh tượng đau lòng này. Thấy Najan bước vào, bọn trẻ càng điên cuồng vùng vẫy khiến dây xích cọ xát vào da thịt, vết thương vì thế mà càng thêm nghiêm trọng.

      "Các ngươi câm miệng lại xem nào! Ồn chết mất!"

     Căn phòng bỗng chốc yên bặt như vốn chưa từng có bất kì âm thanh nào, bọn trẻ co người lại run lẩy bẩy, Kagura căm phẫn nhìn hắn, gằn giọng.

Bên trong bóng tối là lấp lánh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ