Trần Thiệp gõ cửa, sau khi được Thang Lục Viên cho phép thì đi vào phòng, hắn vừa nhìn thấy Thang Lục Viên thì mỉm cười lấy lòng, hỏi: "Hiện tại cậu có bận không?"
Thang Lục Viên nhìn thấy là hắn, lại bỏ đống tài liệu mà cậu vừa cầm lên xuống, lắc đầu nói: "Không bận."
Cậu ngẩng đầu nhìn qua cánh tay đang băng bó của Trần Thiệp, hỏi: "Miệng vết thương bị đau sao?"
"Không đau không đau, kỹ thuật băng bó của bác sĩ Thang là hạng nhất, y thuật cũng không gì sánh nổi, tay của cậu giống như là bàn tay của thần vậy, ngày hôm qua sau khi được cậu điều trị xong, buổi sáng ngày hôm nay tôi đã có thể tự đi xuống tầng mua bữa sáng! Tốc độ hồi phục thật đáng kinh ngạc."
Thang Lục Viên xoa mi tâm, nhắc nhở hắn, "Cánh tay cậu bị thương, cho dù tôi không điều trị cho cậu, hôm nay cậu cũng có thể xuống tầng mua bữa sáng."
"..." Trần Thiệp im lặng nuốt nước miếng, cũng cảm thấy vừa rồi bản thân mình có hơi phóng đại quá, hắn ngồi trước mặt Thang Lục Viên, không khỏi chột dạ bổ sung thêm một câu, "Tóm lại bác sĩ Thang cậu đúng là lợi hại!"
Thang Lục Viên khẽ thở dài một tiếng, lười tiếp tục nghe hắn nói nhảm, cậu ngồi ngay ngắn, nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Nếu không phải Trần Thiệp đến xem bệnh, vậy thì là có chuyện muốn nói với cậu.
Trần Thiệp mím đôi môi khô khốc, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thang Lục Viên, không hiểu sao lại cảm thấy không biết nên mở lời như thế nào, im lặng một lúc, sau đó hắn mới nghiêm mặt thử thăm dò: "Lục Viên, cậu với Hạ ca có còn khả năng nào không?"
Thang Lục Viên dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không trả lời mà chỉ hỏi: "Cậu ta bảo cậu đến hỏi?"
"Không phải." Trần Thiệp lắc đầu, "Là tự tôi muốn hỏi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Thang Lục Viên, cầu xin sự tha thứ giúp Hạ Thừa Lãng, nói: "Cuộc sống mấy năm nay của Hạ ca cũng không dễ dàng, cậu cứ coi như là đang thương hại cậu ta đi, cậu ta..."
Thang Lục Viên đứng dậy rót cho Trần Thiệp một cốc nước, đặt trước mặt hắn, nói một cách thẳng thắn: "Vậy thì hãy nói cho tôi biết đi."
Trần Thiệp đang vắt óc suy nghĩ lời muốn nói, muốn dùng cái miệng uốn ba tấc lưỡi (*) để có thể xoay chuyển tình thế, giúp Hạ Thừa Lãng có thể ôm mỹ nhân về, nghe thấy lời Thang Lục Viên nói thì có chút sững sờ, trong chốc lát vẫn chưa phản ứng kịp, "Nói cái gì?"
(*) uốn ba tấc lưỡi: phép ẩn dụ cho người có tài hùng biện và khả nang
Thang Lục Viên cũng rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống, hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Hãy kể cho tôi nghe những năm qua cậu ấy đã sống như thế nào."
"Hạ ca..." Trần Thiệp do dự một lúc, nhắc đến cũng có chút chua sót, đắn đo một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng, "Chuyện cậu ta lừa cậu lúc trước, thật ra cũng trách tôi, là tôi nói cho cậu ta là cậu thích Omega, Alpha căn bản không có cách nào tới gần cậu, cho nên cậu ta mới giả làm Omega để tiếp cận cậu, sau này tôi cũng có thể nhìn ra được cậu ta càng ngày càng hãm sâu, tôi cảm thấy lúc ấy cậu cũng có thể nhìn ra được."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhà họ Thang có 7 O [ABO]
FanfictionTên gốc: Thang gia bảy O Tác giả: Bạch Vân Đóa Nhãn: Sinh tử, tình hữu độc chung, nhiều CP, tinh tế, điềm văn, ABO Tổng cộng: 186 chương+3 phiên ngoại Edit: Yonn + Beta: @Annhuocnhien30902 (Wattpad) Ngày bắt đầu : 13-1-2021 Ngày kết thúc: ...